Hôn lễ được tổ chức sớm hơn theo ý muốn của Ôn Như Yên, tổ chức ngay
đúng ngày ba mươi Tết. Giữa không khí rộn ràng của năm mới, nhà họ Cố đèn
hoa rực rỡ, Ôn Như Yên khoác lên mình bộ váy cưới trắng tinh khôi, ngồi trong
phòng chờ chú rể đến đón.
Thế nhưng, chú rể lúc này lại đang ngồi thẫn thờ trong phòng nghỉ ngơi, tâm trí
treo ngược cành cây.
Hôm nay là ngày đại hỷ của đời mình, vậy mà anh chẳng thể nào vui nổi. Cảm
giác như người đang làm đám cưới kia không phải là anh, trái tim anh tê dại,
chỉ muốn hoàn thành nó như một nghĩa vụ nặng nề.
Lúc nghịch chiếc nhẫn cưới trên tay, anh bỗng sững người nhớ ra đây chính là
chiếc nhẫn anh từng tự tay đeo vào ngón tay Thời Sanh. Nghĩ đến cô, lòng anh
mới chợt nhen nhóm chút hơi ấm mơ hồ. Có vẻ như, chỉ người phụ nữ tên Thời
Sanh ấy mới có thể khiến lòng anh dậy sóng.
Anh ngồi lặng lẽ trên ghế sofa, bỗng dưng khao khát được gọi cho cô một
cuộc điện thoại.
Ngay khi anh vừa cầm máy lên, một cuộc gọi bất ngờ hiện đến.
Trên màn hình hiện lên hai chữ: “Sanh Nhi”.
Nhìn thấy cái tên ấy, anh sững sờ trong giây lát. Tại sao cô lại đột ngột gọi cho
anh vào lúc này?
Đôi tay anh run rẩy nhấn nút nghe. Khi anh đang định cất giọng dịu dàng gọi
tên cô, thì đầu dây bên kia vang lên tiếng khóc xé lòng: “Cố Đình Sâm, Sanh
Nhi. cô ấy đi rồi! Cô ấy mất ngay tại nhà mình rồi!”
Cố Đình Sâm bàng hoàng: “Đi rồi là sao? Sao lại mất ở nhà?”
Giọng nói trong điện thoại vừa lạ vừa quen, chứa chan nỗi đau đớn tột cùng.
Tim anh thắt lại, dự cảm về một điều kinh khủng đã xảy ra.
“Sanh Nhi qua đời rồi”
Chiếc điện thoại trên tay anh rơi rụng xuống sàn nhà.
Cố Đình Sâm hớt hải chạy đến nhà họ Thời, chỉ thấy một người phụ nữ đang
đứng đó. Anh nhận ra cô ấy, Quý Noãn – bạn thân nhất của Thời Sanh.
Còn Thời Sanh đâu?
Cô nằm đó, đôi mắt nhắm nghiền, lặng lẽ và không còn một hơi ấm. Gương
mặt cô trắng bệch, trên má vẫn còn vương những vệt sẹo mờ. Đây là lần đầu
tiên anh thấy cô để mặt mộc không chút son phấn, trông cô còn trẻ con hơn
anh tưởng tượng nhiều.
Giống hệt như một cô bé vô ưu vô lo. Mà vốn dĩ, cô vẫn luôn là “cô bé” của
anh cơ mà.
Toàn thân Cố Đình Sâm run lên bần bật, anh quỳ sụp xuống trước giường, kéo
cô vào lòng ôm chặt. Cái tư thế quỳ ấy đầy rẫy sự sợ hãi, như thể anh đang cố
níu giữ một thứ gì đó sắp tan biến mãi mãi.
Khi Ôn Như Yên chạy đến, cô ta chứng kiến một Cố Đình Sâm như thế. Anh run
rẩy ôm lấy xác người phụ nữ kia, bất động như hóa đá. Giây phút đó cô ta hiểu
rằng, đám cưới của mình đã tan thành mây khói.
Ôn Như Yên lùi lại, tình cờ bắt gặp một người đàn ông đứng bên cạnh. Người
đó có gương mặt giống hệt người cô ta yêu, nhưng tên là Cố Lan Chi.
Cố Lan Chi là anh trai của Cố Đình Sâm. Ánh mắt anh lúc này cũng đầy vẻ
bàng hoàng. Anh bước tới, nhặt tấm thiệp rơi bên cạnh Thời Sanh lên. Trên đó
chỉ vỏn vẹn hai dòng chữ:
“Cô bé à, sao em cứ đi theo anh mãi thế?”
“Vì. vì em thích anh mà”
Vì thích anh sao.
Cố Lan Chi đã biết tâm ý của cô từ lâu, nhưng ngày ấy anh chỉ coi cô là một
đứa trẻ nên không để tâm. Thấm thoát bao năm qua đi, sau buổi hòa nhạc
đêm đó, anh không ngờ cô vẫn miệt mài tìm kiếm mình. Thấy cô bơ vơ lạc
lõng, anh bèn không đành lòng.
Anh xuất hiện trong thế giới của cô, đưa cô về nhà họ Thời, mặc cho cô nhận
nhầm anh là em trai mình – Cố Đình Sâm.
Nói ra thì, anh và cô từng có một cuộc gặp gỡ định mệnh khác, tại tòa nhà dạy
học năm đó. Hôm ấy trời mưa tầm tã, anh ở trên lầu, cô ở dưới sân. Anh cảm
nhận rõ rỗi buồn của cô, biết cô đang khóc dù cô vẫn bướng bỉnh phủ nhận.
Nước mưa làm nhòe lớp trang điểm, để lộ gương mặt ngây thơ thanh thuần,
nhưng khi điểm tô son phấn, cô lại quyến rũ đến lạ kỳ.
Và cô lại chính là vợ cũ của em trai anh.
Anh chợt nhận ra, cô bé này ngay từ đầu đã yêu nhầm người. Cô coi anh là Cố
Đình Sâm, nên mới bất chấp tất cả để gả cho người đàn ông mang gương mặt
giống anh.
Anh đặt tấm thiệp lại lên giường rồi quay bước ra đi. Không hiểu sao, Cố Lan
Chi lại nhớ về năm ấy. Cô từng hỏi anh có thể đàn bản “Đường phố nơi gió trú
ngụ” cho cô nghe không. Anh nói, mai lên lớp sẽ đàn.
Hôm đó cô không xuất hiện, nhưng anh biết chắc cô đã nghe thấy. Vì thế suốt
bao năm qua, trong bất kỳ buổi diễn nào, “Đường phố nơi gió trú ngụ” luôn là
bản nhạc anh nhất định phải chơi. Có lẽ đó là cách anh đáp lại tình cảm thầm
kín của cô bé ấy.
Cố Lan Chi nhắm mắt, trái tim vốn dĩ bình lặng nay gợn sóng dữ dội. Cảm giác
ươn ướt trên mặt này là gì đây? Anh khóc sao? Vì cô bé ấy đã yêu nhầm người
ấy ư?
Đám tang của Thời Sanh diễn ra vào đúng ngày giao thừa. Cố Đình Sâm mặc
bộ vest đen chỉnh tề, đứng thẫn thờ trước mộ cô. Rất nhiều người đến viếng
người phụ nữ còn quá trẻ, nắm trong tay quyền lực mà lại sớm lìa đời.
Lòng Cố Đình Sâm nguội lạnh. Anh không thể chấp nhận được sự thật rằng thế
giới này không còn Thời Sanh nữa. Anh gục ngã, quỳ sụp trước bia mộ, nhìn
tấm hình cô mỉm cười hiền lành mà lòng đầy ân hận.
Anh bắt đầu oán trách cô. Trách cô tại sao chẳng nói với anh điều gì. Trách cô
cứ âm thầm chịu đựng một mình. Trách cả việc lúc ra đi, cô cũng chẳng hề
oán hận anh lấy một lời, thậm chí còn mỉm cười chúc anh hạnh phúc.
“Cố tiên sinh” Một người đàn ông trung niên gọi anh.
Anh ngẩng đầu nhìn, nghe người đó bình thản nói: “Tôi là luật sư của cô Thời.
Hai tháng trước cô ấy đã lập di chúc tại chỗ tôi. Toàn bộ cổ phần nhà họ Thời
sẽ chuyển cho anh, và cô ấy có để lại cho anh một bức thư”
ngoaihtml]
Cố Đình Sâm nhận lấy thư, bên trong chỉ vỏn vẹn mười chữ:
“Đình Sâm, mong anh đời này được như ý nguyện”
Chỉ một câu nói ấy thôi đã khiến anh đổ sụp. Anh khóc nấc lên như một đứa
trẻ. Sao cô có thể tàn nhẫn như vậy? Mang theo tất cả những tổn thương anh
gây ra, vậy mà vẫn dốc lòng chúc phúc cho anh. Anh thà rằng cô hận anh, oán
anh, chứ đừng tha thứ cho anh dễ dàng như thế.
Luật sư Trần nói tiếp: “Cô Thời còn một di nguyện cuối cùng”
Giữa cơn đau đớn không thể kìm nén, anh nghe thấy tiếng thở dài của vị luật
sư: “Cô ấy hy vọng ngày cô ấy đi, anh có thể đích thân tiễn đưa và đàn bản
nhạc cô ấy thích nhất: Đường phố nơi gió trú ngụ”
Cố Đình Sâm bàng hoàng ngẩng đầu: “Ông nói gì cơ?”
“Cô Thời muốn nghe anh đàn bản Phố vắng gió”
Nhưng. anh đâu có biết đàn piano.
Ánh mắt anh đầy sợ hãi nhìn sang Cố Lan Chi đang đứng lặng lẽ bên cạnh.
Anh ta mặc áo khoác đen, gương mặt lạnh nhạt, và bên cạnh là một cây đàn
dương cầm vô cùng quý giá.
Cố Đình Sâm run giọng hỏi: “Anh đã biết từ lâu rồi phải không?”
“Phải, người cô bé ấy thực sự yêu. là anh”
Cố Lan Chi nhìn chăm chằm vào quan tài mới đóng một nửa. Cô bé trong đó
gầy gò đến xót xa, gót chân có một nốt ruồi nhỏ – trông chẳng giống cô chút
nào vì da dẻ thô ráp, không còn vẻ tinh tế mỹ lệ như lần cuối anh gặp. Anh nén
nỗi thắc mắc vào lòng, chú ý đến bộ đồ trắng cô đang mặc.
Anh nhớ chứ, lần đầu anh chú ý đến cô, cô cũng mặc bộ đồ này. Không ngờ cô
lại nhớ rõ đến vậy. Cô giấu tất cả những vụn vặt đó vào lòng, để rồi ngày ra đi
lại mặc lên, như muốn tìm về quá khứ. Một tình yêu cố chấp và thầm lặng
dành cho một người lạ mặt thậm chí còn không biết tên.
Cố Lan Chi dâng lên một nỗi xót thương. Đáng lẽ năm đó anh nên cho cô biết
tên mình, để bi kịch này không xảy ra. Nếu vậy cô đã có thể sống bình an, mỉm
cười rạng rỡ.
Cố Đình Sâm chợt nhớ lại tấm thiệp bên cạnh cô lúc mất:
“Cô bé à, sao em cứ đi theo anh mãi thế?”
“Vì. vì em thích anh mà”
Hóa ra là vậy. Hóa ra chiếc khăn len cô quàng cho người tuyết ngày trước
chính là chiếc khăn của anh trai anh. Lúc đó anh đã bỏ qua một manh mối
quan trọng như thế.
Rồi khi trợ lý nói cô đang làm giáo viên dạy đàn ở Đại học Ngô Thành, anh đã
tức tốc chạy đến và nghe cô đàn bản nhạc ấy. Lúc học sinh hỏi vì sao cô khóc,
cô đã cười và bảo đó là “bí mật nhỏ”.
Bây giờ anh đã hiểu, bí mật của cô là Cố Lan Chi. Chỉ vì nhận nhầm người mà
cô đã bất chấp yêu anh suốt bao năm qua. Ngay cả ngày ly hôn, cô vẫn hỏi
anh có thể cùng cô “hẹn hò” một lần không. Cô muốn dùng cả gia sản và sự tự
do để đổi lấy một lần được là chính mình bên người cô yêu. Vậy mà anh đã từ
chối.
Tại sao mật mã cửa nhà cô lại là 1227? Anh chợt nhận ra, 12/27 là sinh nhật
của Cố Lan Chi. Hai người là anh em song sinh, nhưng anh sinh muộn hơn một
ngày nên là 12/28.
Có lẽ mọi mật mã của cô, từ thẻ ngân hàng đến máy tính, đều là ngày sinh của
anh trai anh. Cố Đình Sâm gần như phát điên. (Thực ra anh đã nhầm, 12/27 là
ngày cô gặp anh trai anh, cũng tình cờ là sinh nhật Cố Lan Chi).
Cố Đình Sâm hoàn toàn sụp đổ. Mọi thứ trở nên mỉa mai đến nực cười. Hóa ra
bấy lâu nay anh ung dung hưởng thụ tình yêu của cô, thực chất chỉ là một kẻ
“chiếm chỗ” của người khác. Còn Thời Sanh, cho đến lúc chết vẫn không biết
mình đã trao gửi trái tim nhầm người.
Tiếng dương cầm buồn bã, chậm rãi vang lên bên tai. Giai điệu quá đỗi quen
thuộc: Đường phố nơi gió trú ngụ. Là Cố Lan Chi đang dùng cách cô muốn
nhất để tiễn đưa cô.
Giữa sự trớ trêu ấy, Quý Noãn đặt một tấm ảnh thiếu niên đang chơi đàn trước
mộ.
“Đây là ảnh tôi tìm thấy trong phòng Sanh Nhi” Quý Noãn nói khẽ.
Người trong ảnh, rõ ràng là Cố Lan Chi.
Nỗi đau tràn ngập tâm trí Cố Đình Sâm, cơ thể anh tê dại. Hóa ra mọi sự cố
chấp, mọi tình yêu của cô đều dành cho anh trai anh. Ngay cả hơi ấm ít ỏi anh
nhận được từ cô, cũng là nhờ bóng dáng của Cố Lan Chi.
Còn anh là gì? Anh chỉ là một sự tồn tại sai lầm. Và chính sai lầm ấy đã gián
tiếp đẩy cô vào chỗ chết. Căn bệnh ung thư ấy. chính tay anh đã tặng cho
cô.
“Sanh Nhi, em thật tàn nhẫn”
Quý Noãn đứng bên cạnh, nhìn anh đau đớn mà lòng phân vân không biết có
nên nói ra sự thật hay không. Thực ra người nằm trong quan tài này.
Nhưng cô đã hứa với Sở Hành sẽ giữ kín tung tích của Thời Sanh. Cô từng hận
Cố Đình Sâm thấu xương vì đẩy cô vào tù, nhưng nhìn người đàn ông đang vụn
vỡ này, cô bỗng thấy thương hại. Trong tình yêu, ai dám chắc mình không làm
sai?
Cố Đình Sâm sai vì không nhìn rõ lòng mình. Thời Sanh sai vì yêu nhầm người.
Nhưng suốt bao năm qua, người cô kề cạnh và yêu bằng xương bằng thịt,
chẳng lẽ không phải là người đàn ông trước mắt này sao?
Nghĩ đến đó, Quý Noãn cúi người xuống, nói nhỏ vào tai anh một câu.
Ngay lập tức, đồng tử Cố Đình Sâm giãn ra, anh run rẩy, trong mắt hiện lên tia
hy vọng điên cuồng như người chết đuối vớ được cọc. Anh nhìn Quý Noãn,
lắp bắp: “Cô. cô không lừa tôi chứ?”
Quý Noãn mỉm cười nhắc nhở: “Cô ấy sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh đâu”