Ông ta đặt miếng vải bông đó vào lòng bàn tay trái, tay phải vuốt nhẹ, miệng
lẩm bẩm: “Không sai được, không sai được, chính là cảm giác này”
Quý Bản Xương bên cạnh thấy ông ta như vậy thì trong lòng run lên, chẳng
phải chỉ là một miếng vải thôi sao, lão Nhạc dáng vẻ này có chút dọa người.
Trong sáu bộ của Đại Chu, y vốn đã từng ở Bộ Lại một thời gian, công việc của
Bộ Lại đều hiểu biết đôi chút, nhưng Bộ Công thì y chưa từng tới, phải biết rằng
người có thể vào Bộ Công, chỉ dựa vào tài học thôi là xa xa không đủ.
Không phải y hạ thấp các bộ khác, hiện nay chính y chẳng phải cũng là
Thượng thư Bộ Hộ sao, làm gì có lý nào coi thường chính mình.
Chỉ có thể nói công việc của mỗi bộ khác nhau, quan viên tinh thông mỗi mặt
cũng rất khác nhau, Bộ Công tuyển người thì chú trọng nhất vào năng lực kiến
tạo của quan viên.
Mà tuyển chọn quan viên Bộ Hộ của y, thì lại chú trọng vào hai chữ —— “Tinh”
và “Kẻo”.
Quý Bản Xương nghĩ đoạn, ghé sát lại khẽ hỏi: “Nhạc Thượng thư, Ngài làm cái
gì vậy, miếng vải trong tay Ngài có gì huyền diệu?”
Nếu là Nhạc Chấn Xuyên của ngày thường thấy Quý Bản Xương không ngại
học hỏi như thế, nhất định sẽ cười nhạo y kiến thức nông cạn, nhưng Nhạc
Chấn Xuyên của hôm nay không hề có ý nghĩ cười nhạo, mà là vuốt nhẹ miếng
vải bông trong tay, run giọng nói:
“Miếng vải này. là vải bông”
Ông ta đã từng vô số lần tưởng tượng ra, nếu Bộ Công của ông ta chế tạo ra
được máy dệt có thể dệt được vải bông, thì vải bông hẳn phải là như thế này!
Hơn nữa lúc này miếng vải trong tay ông ta cảm giác mịn màng, lông tơ rõ rệt,
không phải vải bông thì còn có thể là cái gì!
“Cái gì?!” Quý Bản Xương nghe vậy cũng cao giọng lên.
Dù y không nhận biết rõ những loại vải này, nhưng y dù sao cũng đã cộng sự
với Nhạc Chấn Xuyên mấy chục năm, tự nhiên biết Bộ Công chưa từng từ bỏ
việc dệt vải bông.
Y còn biết, những năm qua Bộ Công bại rồi lại đánh, đánh rồi lại bại.
Y kinh nghi một lát rồi hỏi: “Vải bông này, chẳng phải ngay cả Bộ Công của
Ngài cũng chưa chế ra được sao?! Vậy miếng này từ đâu mà có?”
Sau đó y nhìn về phía Dư Thời Chương đang ngồi một bên, muốn tìm câu trả lời
từ ông ta.
Ai ngờ Dư Thời Chương chỉ ngồi ngay ngắn mỉm cười với y, không hề có ý định
giải đáp thắc mắc.
Ngược lại là Nhạc Chấn Xuyên ngồi không yên nữa, bước nhanh tới hỏi Thiên
tử: “Bệ hạ, thần có thể hỏi, vải bông này từ đâu mà có? Người chế tạo ra máy
dệt này là người Đại Chu ta, hiện nay có ở Thượng Kinh không?”
Ông ta thực sự quá kích động rồi, dù Bộ Công của ông ta không chỉ có Chức
Tạo Ty, mà còn phải bận rộn với các sự vụ khác, nhưng chế tạo ra máy dệt có
thể dệt được vải bông luôn là ước mơ của mọi người trong Bộ Công.
Có vải bông, đồng nghĩa với việc quốc dân Đại Chu có thể mặc những bộ y
phục vừa rẻ vừa thoải mái.
Mỗi nhà mỗi hộ chi phí mua vải may đồ giảm xuống, thì tiền bạc trong nhà có
thể tiêu vào những việc khác, ăn uống cũng được, đọc sách cũng xong, ngày
tháng chung quy có thể dễ thở hơn.
Nhưng chế tạo ra máy dệt vải bông đâu có dễ dàng gì.
Ai ngờ hôm nay, ông ta lại có thể tận tay chạm vào một miếng vải bông đã dệt
xong, điều đó chứng tỏ trên thế gian này hiện nay, đã có khung máy dệt vải
bông đầu tiên!
Trong lòng ông ta cảm thấy nhiệt huyết dâng trào, bất kể người chế tạo ra máy
dệt này là ai, ông ta cũng phải chiêu mộ người đó vào Bộ Công!
Thiên tử ngồi cao bên trên nhìn thấy phản ứng của Nhạc Chấn Xuyên, trong
lòng thầm sướng, nhưng ngoài mặt lại vân đạm phong khinh hỏi:
“Nhạc ái khanh sao lại kích động như thế? Chẳng qua chỉ là một miếng vải
bông thôi mà”
“Bệ hạ!”
Nhạc Chấn Xuyên trợn tròn mắt, vội vàng gọi Thiên tử.
Cái gì mà “Chẳng qua chỉ là một miếng vải bông thôi mà”?
Đây là vải bông đấy! Chẳng lẽ Bệ hạ không biết, sau khi có máy dệt vải bông,
Đại Chu sẽ xảy ra biến hóa to lớn nhường nào sao!
Một lát sau ông ta bình tĩnh lại, suy nghĩ kỹ một chút, Bệ hạ làm sao mà không
biết, lời này e là cố ý nói cho ông ta nghe.
Thiên tử muốn cùng ông ta diễn kịch, ông ta làm sao có lý nào không ứng
phó.
Nhạc Chấn Xuyên nghiến răng, vén quan bào một cái liền quỳ xuống.
theo-gia-quoc-huong-toi-phon-vinh/chuong-140-tram-truoc-nay-khong-biet-ai-
khanh-lai-co-tat-noi-laphtml]
Chỉ nghe ông ta cao giọng nói: “Kính mong Bệ hạ báo cho lão thần biết người
chế tạo ra máy dệt vải bông là ai, miếng vải bông này đối với Bộ Công, không,
là đối với cả Đại Chu ta mà nói, đều vô cùng quan trọng!”
Vẻ mặt ông ta thành khẩn, lời lẽ tha thiết, có tư thế nếu Thiên tử không báo
cho ông ta biết, ông ta sẽ quỳ mãi không dậy.
Thiên tử khẽ cười một tiếng: “Nhạc ái khanh làm gì vậy, mau mau đứng lên,
Trẫm hôm nay chính là vì vật trong tay các ngươi mới gọi các ngươi tới, làm
sao có lý nào không nói cho ngươi biết”
Nhạc Chấn Xuyên nghe vậy nhìn Thiên tử, ý trên mặt lộ rõ: Vậy thì Ngài nói đi
chứ!
Ai ngờ Thiên tử nhìn sang Quý Bản Xương bên cạnh ông ta, cố ý lấp lửng nói:
“Trẫm vốn định đợi Quý ái khanh xem xong thứ trong tay đã, rồi mới cùng lúc
báo cho hai vị ái khanh”
Quý Bản Xương đột nhiên bị điểm danh thần sắc chấn động, ý vị trong lời nói
này của Bệ hạ không thể không rõ ràng.
Chẳng lẽ thứ trong tay y cũng quan trọng ngang với miếng vải bông kia.
Mèo con Kute
Y nâng bọc vải trong tay định mở ra, liền nghe thấy Nhạc Chấn Xuyên đang
quỳ dưới đất nghiến răng thúc giục: “Làm nhanh lên!”
Nhạc Chấn Xuyên trong lòng sốt ruột không chịu nổi, ông ta đã mở xong bọc
vải và cùng Bệ hạ diễn xong một màn kịch rồi, mà bọc vải trong tay Quý Bản
Xương vẫn còn bọc kín mít.
Quý Bản Xương vốn dĩ trong lòng có chút kích động, động tác trên tay cũng
không chậm, nhưng nghe thấy tiếng thúc giục của Nhạc Chấn Xuyên, trong
lòng ngược lại cảm thấy không thoải mái.
Giục giục giục, cả ngày chỉ biết giục!
Y dừng động tác trên tay, thấp giọng trêu chọc: “Nhạc đại nhân, Bệ hạ vừa rồi
đã gọi Ngài đứng dậy rồi, Ngài còn quỳ đó làm gì? Hay là Ngài đứng dậy cùng
bản quan mở ra xem thử?”
Nhạc Chấn Xuyên nghe vậy liền biết người này lại giở thói đê tiện, dứt khoát
nghiến răng quay đầu sang một bên.
Ông ta không tin Quý Bản Xương không sốt ruột!
Quý Bản Xương thấy hôm nay không khích được Nhạc Chấn Xuyên, cũng mất
đi hứng thú, vùi đầu mở bọc vải trong tay ra.
Chỉ thấy bọc vải này lớp trong lớp ngoài bọc cực kỳ chặt chẽ, mở xong một
lớp lại có thêm lớp nữa, y thầm nghĩ trong lòng, cũng không biết người nào gói
cái bọc vải này mà tài tình thế.
Đợi y mở lớp vải gai trong cùng ra, thứ đập vào mắt đầu tiên chính là gốc rễ
của bông lúa.
“Hử?”
Quý Bản Xương trong lòng kinh ngạc, hóa ra là lúa, sau đó y ngước mắt nhìn
lên trên.
Nhạc Chấn Xuyên bên cạnh nghe thấy tiếng của Quý Bản Xương, đang định
quay đầu nhìn lại, ai ngờ “phạch” một tiếng, người này liền quỳ sụp xuống bên
cạnh mình.
Bên cạnh đột nhiên có người quỳ xuống, Nhạc Chấn Xuyên cũng bị giật mình
một cái, ông ta còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy Quý Bản Xương lắp bắp
lên tiếng.
“Bệ. Bệ. Bệ hạ”
Thiên tử ngồi cao hài lòng nhìn phản ứng của Quý Bản Xương, khẽ cười hỏi:
“Quý ái khanh làm gì vậy, Trẫm trước nay sao không biết ngươi lại có tật nói
lắp?”
Quý Bản Xương lúc thì ngây ngốc nhìn chằm chằm bông lúa trong tay, lúc thì
ngẩng đầu nhìn về phía Thiên tử, chỉ thấy trong đầu ong ong tiếng nổ.
Y không nhìn nhầm chứ.
Y hẳn là không nhìn nhầm chứ.
Trong tay y đúng là bông lúa phải không, một bó lúa thật lớn, thật nhiều bông
lúa.
Không sai chứ.
Y liên tục nhìn vào vật trong tay, một lát sau mới rốt cuộc xác định được, cái
cây thực vật to lớn này chính là lúa, chính là lúa trồng trên đất, chính là lúa có
thể nấu ra cơm trắng.
Nhưng ai tới nói cho y biết, vì sao trên đời này lại có bông lúa xum xuê như
vậy?
Hôm nay hẳn không phải là một giấc mơ chứ.