Tôi vội vàng ngồi dậy, mặc lại bộ đồ ngủ cho chỉnh tề rồi đứng bên mép
giường, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang ngồi với dáng vẻ ung dung
tự tại trước mặt. Người có thể mặt dày đến mức này, ngoài Cố Đình Sâm ra thì
không còn ai khác.
Cố Lan Chi tuyệt đối sẽ không bao giờ làm ra loại chuyện vô sỉ như này.
Anh ta nhướng mày hỏi: “Không hoan nghênh tôi sao?”
Giọng điệu của anh ta mang vẻ hiển nhiên như thể mình là chủ nhân nơi này.
Tôi nén lại sự tức giận trong người, hít một hơi thật sâu rồi hỏi ngược lại:
“Chẳng phải anh quên mất tôi rồi sao? Thế mà vẫn còn nhớ mật khẩu nhà tôi
cơ à?”
Cố Đình Sâm không mấy bận tâm, anh ta đứng dậy và bước dần về phía tôi. Tôi
lùi lại một bước để giữ khoảng cách, lạnh lùng lên tiếng: “Có chuyện gì thì nói
mau đi”
Cố Đình Sâm dừng bước, thản nhiên đáp: “Tôi vốn rất nhạy cảm với các con số,
thứ gì đã lọt vào bộ não này thì không có khả năng bị xóa nhòa. Hơn nữa, tôi
chỉ quên cô, chứ đâu có quên mật mã nhà cô. Với lại, con số 1227 này, hình
như là sinh nhật của anh trai tôi – Cố Lan Chi”
Anh ta nhắc đến Cố Lan Chi một cách hờ hững, khiến tôi thấy khó chịu vô
cùng: “Đừng có đoán linh tinh, chẳng liên quan gì đến Cố Lan Chi cả”
Anh ta nhướng mày lặp lại: “Không liên quan?”
Tôi bình tĩnh hỏi lại: “Vậy anh muốn nó phải có liên quan thế nào?”
Sắc mặt Cố Đình Sâm bỗng chốc sa sầm. Anh ta lao tới siết chặt lấy cổ tay tôi,
gằn giọng tuyên bố bằng giọng lạnh lẽo: “Tôi không cần biết giữa hai người có
quan hệ gì, cũng chẳng quan tâm trước đây đã xảy ra chuyện gì. Kể từ giờ,
Thời Sanh cô chỉ có thể là người của tôi, không ai có quyền cướp cô đi cả”
“Nực cười” Tôi cười lạnh: “Anh có đang quá tự cao tự đại không? Cố Đình Sâm,
đừng nói là chúng ta đã cắt đứt, dù có còn quan hệ thì cũng chẳng đến lượt
anh quản. Sao anh không đi mà quản Ôn Như Yên của anh đi?”
Lời vừa dứt, đôi môi tôi đã bị anh ta chặn đứng bằng một nụ hôn mạnh bạo.
Ánh đèn trong phòng rất mờ ảo. Tư thế anh ta ép tôi vào tường vô cùng cường
thế áp đảo. Tôi định lên tiếng phản kháng nhưng mọi âm thanh đều biến thành
những tiếng rên rỉ nghẹn ngào.
Đến lúc này tôi mới thấm thía sự chênh lệch về sức lực giữa nam và nữ lớn đến
nhường nào. Cố Đình Sâm khống chế tôi dễ dàng như tóm một con gà con,
loáng cái đã ném tôi lên giường rồi đè chặt lấy.
Tôi thở dốc, đôi môi anh ta lướt nhẹ, mơn trớn bên gò má tôi. Một lúc lâu sau,
anh ta mới thì thầm: “Tôi thực lòng yêu em”
Đây là lần đầu tiên kể từ khi tôi trở về thành phố Ngô, tôi nghe anh ta nói yêu
mình.
Tôi nở nụ cười mỉa mai: “Chẳng phải anh quên rồi sao?”
Hơi thở của anh ta phả lên mặt tôi khiến da thịt ngứa ngáy. Cố Đình Sâm cắn
nhẹ vào môi tôi, lầm bầm: “Ừ, quên rồi, nhưng tôi cảm thấy mình rất yêu em.
Nhưng tôi cứ vô thức tìm đến nơi này. Thời Sanh, tôi muốn được nhìn thấy em
mọi lúc mọi nơi”
“Anh như thế này. trông thật nực cười”
Cơ thể Cố Đình Sâm đột ngột cứng đờ. Tôi ngẩng đầu, cắn nhẹ vào vành tai
anh ta, phả một hơi nóng vào đó rồi nói: “Ai cũng tưởng anh bị mất trí nhớ,
nhưng người hiểu anh nhất rốt cuộc vẫn là tôi”
Tôi khẽ liếm vành tai anh ta, tiếp tục: “Cố Đình Sâm, anh là kẻ rất thích dọn
sẵn đường lui cho mình. Anh sợ tôi không tha thứ cho anh, nên mới lừa mọi
người rằng mình mất trí nhớ, để tôi tin vào điều đó! Tôi quả thực đã tin, thậm
chí không một chút nghi ngờ. Nhưng Cố Đình Sâm mà tôi biết vốn rất thâm
trầm, không bao giờ dễ dàng thốt ra lời yêu với một người phụ nữ. Anh nói
xem, sao bây giờ anh lại có thể kém cỏi tầm thường đến mức này?”
Những lời này thực chất chỉ là tôi đang dò xét anh ta. Bởi cảm giác anh ta
mang lại cho tôi quá giống một vở kịch giả vờ mất trí nhớ.
Cố Đình Sâm im lặng không nói gì. Anh ta ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc lẹm như
đuốc nhìn tôi chằm chằm. Anh ta không hề biện minh cho những lời tôi vừa
nói, chỉ hỏi lại một câu đầy lạnh lùng: “Thời Sanh, em thực sự muốn anh ta đến
thế sao?”
“Anh ta” mà anh ta nhắc tới chính là Cố Lan Chi.
“Anh lại đang hỏi cái quái gì thế?”
Tôi nói đằng này, anh ta lại xọ đằng kia.
“Cố Lan Chi không hợp với em đâu”
Cố Đình Sâm bất ngờ rời khỏi người tôi, buông lại một câu như vậy. Anh ta
không phủ nhận việc mình giả vờ mất trí nhớ, nhưng cũng chẳng thừa nhận,
trực tiếp né tránh vấn đề mà mình không muốn đối mặt.
Tôi ngồi dậy, chỉnh lại quần áo: “Không liên quan đến anh”
Nghe vậy, Cố Đình Sâm lạnh mặt hỏi một câu đầy ẩn ý: “Thời Sanh, có phải em
cảm thấy bây giờ mình đã không còn gì để sợ nữa rồi đúng không?”
Tôi kinh ngạc: “Ý anh là gì?”
Cố Đình Sâm mím chặt môi, không đáp lời.
Tôi không hiểu ý tứ trong câu nói đó, nhưng thừa biết sở trường của người đàn
ông này chính là đang uy hiếp. Tôi hỏi: “Anh định làm gì?”
Anh ta đột ngột cúi người, nhìn sâu vào mắt tôi, ngón tay khẽ vuốt ve gò má
tôi, giọng nói dịu đi: “Tôi không muốn đối phó với em, nhưng nếu không làm
vậy, em lại coi tôi là kẻ vô giá trị. Thời Sanh, ngày tháng sau này còn dài, cuộc
đời em cũng còn dài, hy vọng hai chúng ta sẽ không tiếp tục sai lầm mãi như
thế này”
Tôi run giọng hỏi: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Anh ta khẽ cười: “Em đoán xem”
Tôi: “”
Bỏ lại hai chữ đó, Cố Đình Sâm rời đi. Trước khi đi còn không quên để lại một
lời đe dọa.
Tôi không biết rốt cuộc anh ta định giở trò gì, nhưng nhìn dáng vẻ đó, chắc
chắn anh ta sẽ không dễ dàng buông tha cho tôi.
Tôi thở dài mệt mỏi, chẳng còn chút tâm trí nào để ngủ. Tôi đi ra cửa sổ, nhìn
bóng chiếc xe Maybach màu đen của anh ta rời đi.
Trong đầu tôi đột nhiên vang lên lời của Chủ tịch Cố. Đúng là như vậy, người ở
bên tôi suốt ba năm, mang lại cho tôi những cảm xúc chân thật nhất chính là
anh ta. Cố Đình Sâm đã trở thành một phần không thể trong lòng tôi.
Cả hai người đàn ông này, tôi đều không còn dũng khí để chạm vào nữa. Tiếng
gọi “cô bé” ấy chỉ có thể chôn vùi sâu tận đáy lòng, cả đời này tôi không muốn
lật lại, cũng chẳng muốn mong chờ thêm điều gì.
Đột nhiên, tôi muốn rời khỏi Ngô thành.
Tôi cảm thấy việc mình cố chấp quay trở lại đây thật vô nghĩa, chỉ càng khiến
bản thân rơi vào tình cảnh khốn đốn hơn thôi.
Tôi nhắm mắt lại, tâm trí rối bời. Tại sao mọi chuyện lại có thể loạn đến mức
này cơ chứ?! Tại sao trong lúc biết rõ mình thích Cố Lan Chi, nhưng trong đầu
lại cứ hiện lên hình bóng của Cố Đình Sâm.
Tôi cắn môi, lập tức cầm điện thoại lên đặt vé máy bay. Ngô thành này, tôi
không thể ở lại thêm một giây phút nào nữa. Phải đi lánh mặt một thời gian
thôi.
Sáng sớm hôm sau, tôi thu dọn đồ đạc ra sân bay. Tôi không quay về thành
phố S mà chọn đến Đồng Thành – quê ngoại của mẹ tôi.
Đồng thành nằm ngay sát Ngô thành, thời tiết cũng tương đồng, bầu trời âm u
xám xịt. Tôi tìm một khách sạn để ở lại rồi gọi điện cho Phó Khê.
Phó Khê là một người bạn tôi quen biết nhưng không quá thân thiết, dẫu vậy
quan hệ cũng không tệ. Anh ấy từng bảo khi nào tôi đến Đồng Thành thì hãy
gọi cho anh ấy.
Nhận được điện thoại của tôi, anh ấy rất bất ngờ: “Đến Đồng thành rồi sao?”
Tôi cười đáp: “Vâng, gọi điện chào anh một tiếng”
Số phận của tôi và Phó Khê đều chẳng mấy tốt đẹp. Cha mẹ tôi mất vì tai
nạn máy bay, mẹ của anh ấy năm đó cũng có mặt trên chuyến bay định mệnh
ấy. Tôi và anh ấy quen nhau chính vào cái năm đau thương đó. Kể từ đó,
chúng tôi chỉ gặp nhau vài lần.
“Ở yên đấy, tôi đến đón em”
“Không cần đâu, tôi đi dạo một lát đã, tối sẽ đến tìm anh”
Tôi cúp máy, khoác áo măng tô đi dạo quanh thị trấn cổ gần đó. Vì sáng sớm
vừa mưa xong nên cả trấn cổ bao phủ trong một làn sương khói mờ ảo. Có
điều, nơi này không đẹp bằng Kim Lăng.
Nam Kinh Kim Lăng là trấn cổ đẹp nhất mà tôi từng thấy. Có lẽ vì nơi đó đối với
tôi có một ý nghĩa đặc biệt. Chẳng hạn như, chú người tuyết được đắp ở đó.
Chẳng hạn như, tôi đã nhận được sự ấm áp từ Cố Đình Sâm tại chính nơi đó.
Đúng vậy, tôi vẫn luôn luyến tiếc sự ấm áp ấy.
Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn không thể chấp nhận được sự thật rằng mình đã
yêu nhầm người. Tình tiết này thật cẩu huyết, tồi tệ và khiến con người ta
không biết phải làm sao. Nếu có thể, tôi muốn quay lại chín năm trước. Khi đó,
tôi nhất định sẽ không bước chân vào lớp học đàn piano kia. Như vậy tôi sẽ
không quen biết Cố Lan Chi, và cũng sẽ không có những chuyện bi kịch sau
này.
Nhưng, mọi thứ đã là định mệnh.
Như vừa chợt ngộ ra điều gì đó, tôi quyết định sẽ buông bỏ quá khứ. Và cũng
là buông tha cho chính mình của hiện tại.
Tôi lấy điện thoại, hỏi Úc Lạc Lạc xin số của Cố Lan Chi. Cô ấy nhanh chóng
gửi qua kèm lời nhắn: “Anh trai em đang đánh đàn piano, lát nữa em phải về
nhà họ Cố tìm anh Đình Sâm rồi”
Giọng điệu cô ấy lộ rõ sự than vãn và không nỡ.
Tôi suy nghĩ một hồi rồi không trả lời tin nhắn đó. Tôi mở phần soạn tin nhắn
cho Cố Lan Chi, viết rồi lại xóa, lặp đi lặp lại nhiều lần.
Cứ ngỡ bản thân sẽ có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng, tôi chỉ gửi đi
năm chữ: “Em không còn thích anh nữa”