Tác giả: Miêu Miêu Đại Nhân
Sau khi Vân Tranh bước xuống cầu thang, một thiếu niên gầy gò, tầm mười
mấy tuổi, tiến lại gần cô.
Thiếu niên đó hơi cúi người hành lễ, giọng điềm tĩnh nhưng lễ phép:
“Thưa các hạ, nô tài thấy người lạ mặt, không biết có phải cần người chỉ đường
vào chợ đen không?”
“Ồ?” Vân Tranh hờ hững liếc cậu ta một cái. Trong tay cô là cây quạt giấy có
hoa văn, được cô xoay nhẹ giữa những ngón tay trắng muốt. Nét cười khẽ cong
trên môi, ung dung đáp: “Có thể”
Thiếu niên kia suýt chút nữa thất thần bởi nụ cười sáng lạn của cô. Trong lòng
ngờ vực—ở Đại Sở Quốc từ khi nào lại xuất hiện một thiếu niên khí phách hiên
ngang đến thế?
“Nếu các hạ muốn ta chỉ đường,” thiếu niên nói tiếp, “vậy cần trả ta năm lượng
bạc”
Vân Tranh không hề do dự, lấy ra năm lượng bạc từ túi trữ vật đưa cho cậu ta.
Đôi mắt thiếu niên sáng lên khi thấy bạc, cất vào túi, ánh nhìn dành cho Vân
Tranh cũng trở nên chân thành hơn hẳn.
“Đi thôi” Vân Tranh ra hiệu.
Thiếu niên liền đi theo cô nửa bước, vừa dẫn đường vừa giới thiệu:
“Thưa các hạ, nô tài tên là A Hư, là người dẫn khách trong chợ đen. Không biết
lần này các hạ đến chợ đen là vì mục đích gì?”
Vân Tranh dừng lại, nhìn quanh, phát hiện xung quanh chỉ toàn là các quầy
hàng nhỏ, còn sâu hơn bên trong mới có những công trình lớn hơn.
“A Hư, nói cho ta nghe, chợ đen ở đây được chia như thế nào?”
A Hư liền giải thích:
“Phần ngoài chợ là các quầy bán hàng, chủ yếu là nơi để những người có chút
bảo vật nhưng muốn bán gấp mang đến giao dịch. Còn khu bên trong sâu nhất
chính là phân bộ của chợ đen Đại Sở Quốc, gọi là Lâm Lang Đường. Ở đó có vô
số dị bảo, có thể trao đổi, cũng có thể mua bán”
“Trong chợ đen có quy định rõ ràng là cấm xô xát, tranh đoạt. Nếu có ai gây
sự, sẽ bị đội vệ binh chợ đen trục xuất, thậm chí còn bị ghi tên vào danh sách
đen. Tốt nhất các hạ đừng manh động”
Vân Tranh nghe vậy, khẽ nhướn mày, quả nhiên là đến đúng nơi rồi.
“Dẫn ta tới Lâm Lang Đường” Vân Tranh nói.
A Hư hơi bất ngờ, nhưng nhanh chóng thu lại nét mặt.
Cậu ta dẫn Vân Tranh đi xuyên qua khu quầy hàng đầy dị bảo. Dọc đường, Vân
Tranh nhiều lần tò mò ngó nghiêng các món đồ, nhưng giờ trong người cô
không có nhiều tiền, đành tạm gác lại.
Họ nhanh chóng đến trước cổng lớn của Lâm Lang Đường, nơi người ra vào
tấp nập không ngớt.
Người đến chợ đen thường đeo mặt nạ, hoặc khoác áo choàng đen trùm kín
đầu để giấu đi diện mạo. Tuy nhiên, cũng có một vài người không hề kiêng dè.
“Phương đại thiếu gia cũng tới rồi! Chẳng lẽ cũng vì cây Phi Âm Thảo đó sao?”
Một nam nhân mặc áo dài màu xanh, dáng vẻ đường hoàng, mày rậm mắt
sáng, cười đáp:
“Phi Âm Thảo là phu nhân nhà ta muốn, ta chỉ là muốn khiến nàng vui thôi”
“Ha ha, Phương huynh đúng là chiều vợ như thế!” Người bên cạnh trêu chọc.
Vân Tranh vừa nghe đến cái tên “Phương đại thiếu gia”, liền quay đầu nhìn lại.
Quả nhiên—chính là Phương Tư Ngôn, cái tên cặn bã trong trí nhớ cô.
Chính hắn là người từng hủy hôn với cô cô của Vân Tranh. Cô cô vì chuyện này
mà đến giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh, vậy mà Phương Tư Ngôn đã yên ổn cưới
vợ sinh con, ngoài mặt vẫn giữ hình tượng một người chồng tốt.
Khóe môi Vân Tranh nhếch lên, ánh mắt đầy vẻ giễu cợt.
Phi Âm Thảo—một loại linh thảo cấp huyền phẩm, cấp thấp nhất trong dòng
huyền phẩm. Ở Đại Sở Quốc—một tiểu quốc nhỏ nhoi như vậy—thì thứ này đã
vô cùng hiếm có.
(Linh thảo được phân thành bốn cấp: Hoàng phẩm, Huyền phẩm, Địa phẩm và
Thiên phẩm)
“Các hạ?” A Hư thấy Vân Tranh hơi ngẩn người, liền gọi nhỏ.
Vân Tranh hoàn hồn, khẽ cười, vỗ nhẹ vai cậu ta:
cuochtml]
“Không sao”
Hành động tự nhiên của cô khiến khóe môi A Hư khẽ cong lên. Thường thì
những người khách vào chợ đều khinh thường họ, không trào phúng hay chửi
mắng đã là tử tế, mấy ai lại thân thiện đến vậy.
“Ngươi giúp ta báo với quản sự Lâm Lang Đường, nói rằng ta có thứ tốt muốn
giao dịch” Vân Tranh nói, đồng thời lấy ra một tờ giấy được gấp lại, nhét vào
tay A Hư:
“Đưa tờ giấy này cho ông ta, đảm bảo ông ta sẽ tự mình ra gặp ta”
A Hư sờ tờ giấy trong tay, ngước nhìn đôi mắt trong sáng của Vân Tranh, vô
thức gật đầu.
“Vâng, thưa các hạ”
Cậu ta liền chạy vội vào bên trong Lâm Lang Đường.
“Ha! Cười chết mất! Ngươi là ai mà muốn gọi được quản sự Lâm Lang Đường
ra chỉ bằng một tờ giấy rách? Ngươi tưởng mình là ai?” Một tên mặt gầy, má
hóp đi cạnh Phương Tư Ngôn cười nhạo.
Phương Tư Ngôn cũng cười, phụ họa: “Đúng là chẳng biết trời cao đất dày”
Vân Tranh vốn định đi vào trong, nhưng bị mấy lời trào phúng của hai người đó
giữ chân lại. Cô khẽ cười, quay người lại đối mặt với họ.
“Hai vị không tin sao?” Giọng cô vẫn nhẹ tênh.
Gã má hóp bật cười: “Ha! Ngươi có biết quản sự Lâm Lang Đường khó gặp đến
cỡ nào không? Một năm may ra mới xuất hiện ba lần! Vậy mà ngươi còn khăng
khăng nói ông ta sẽ đích thân ra gặp ngươi? Ngươi có phải đầu óc bị đụng
hỏng rồi không?”
Phương Tư Ngôn nhìn cô với ánh mắt khinh thường, đầy vẻ đồng tình với lời gã
bạn.
“Nếu không,” Vân Tranh nheo mắt cười, “chúng ta đánh cược thử xem?”
Đôi mắt Phương Tư Ngôn sáng lên. Thiếu niên này tuy mồm mép có vẻ lanh lợi,
nhưng ăn mặc sang trọng, nhìn qua giống như con cháu nhà quyền quý đi lang
thang tìm trò vui.
Hắn đoán rằng trên người cô hẳn có không ít bảo vật. Trong đầu nhanh chóng
xoay chuyển tính toán, mắt hiện lên tia sáng mưu tính.
“Được, cược gì?” Hắn hỏi.
“Hảo, ngươi muốn cược gì?” Tên má hóp cũng vội chen vào, có vẻ cũng cùng ý
đồ.
Đám người qua lại trong Lâm Lang Đường nghe có đánh cược, lập tức dừng
chân hóng chuyện.
Vân Tranh khẽ mỉm cười, mắt phượng ánh lên vẻ tinh quái.
Đã cắn câu.
Cô ho nhẹ, tay khoanh sau lưng, dáng vẻ ngạo mạn lười nhác chẳng khác nào
một tên công tử ăn chơi thứ thiệt.
Cô nói:
Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:
– Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm
Kiếm
– Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
“Thế này đi, nếu trong vòng mười lăm phút nữa, quản sự Lâm Lang Đường ra
gặp ta, thì coi như ta thắng. Còn nếu sau mười lăm phút ông ta vẫn không xuất
hiện, thì các ngươi thắng”
Phương Tư Ngôn và tên má hóp liếc nhau, đồng thanh: “Được!”
Vân Tranh giơ hai ngón tay lên:
“Nếu ta thắng, mỗi người các ngươi phải đưa ta hai nghìn khối hạ phẩm linh
thạch. Nếu các ngươi thắng, ta sẽ đưa cho mỗi người ba cây Phi Âm Thảo. Các
ngươi đồng ý không?”
Nghe tới đây, hai mắt Phương Tư Ngôn và má hóp sáng rực.
Một cây Phi Âm Thảo có giá một ngàn khối hạ phẩm linh thạch—nếu thắng,
mỗi người sẽ lãi ba ngàn! Đúng là lộc trời rơi trúng đầu!
“Được! Một lời đã định!” Phương Tư Ngôn vội vàng đồng ý, sợ cô đổi ý.
Những người xung quanh nghe rõ nội dung đánh cược đều lắc đầu cảm thán
Vân Tranh ngây thơ đến mức khờ khạo.
Quản sự Lâm Lang Đường—cả năm còn chẳng thấy mặt mấy lần, làm gì có
chuyện chỉ trong mười lăm phút đã xuất hiện?
“Không biết thiếu gia nhà ai mà tiêu tiền như rác vậy? Hai ngàn linh thạch đó!
Cậu ta không xót, tôi còn thấy đau giùm!” Có người lắc đầu thở dài.
Một đại hán cơ bắp lực lưỡng cũng hét lớn: “Tiểu huynh đệ kia, đừng bị gạt!
Quản sự Lâm Lang Đường căn bản không dễ ra mặt như vậy đâu!”