Đệ Nhất Đồng Thuật Sư

Chương 42: Tức giận đến đau răng



Sẵn sàng

Tác giả: Miêu Miêu Đại Nhân

Sở Duẫn Hành hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm trạng rồi quay sang nhìn

người con gái áo trắng dịu dàng bên cạnh, nói:

“Dung Nhi, vẫn là ngươi thông minh, suýt chút nữa ta đã bị phép khích tướng

của nàng chọc giận rồi”

Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:

– Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm

Kiếm

– Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Tô Dung khẽ lắc đầu, dịu giọng an ủi:

“Ngài chỉ vì lo cho Công Dã đại nhân có được đan phương mà sốt ruột chút

thôi, đâu thể so với điện hạ thông minh được”

Sở Duẫn Hành nghe vậy, ánh mắt nhìn nàng càng thêm hài lòng.

Tô Dung đúng là tinh tế, biết quan tâm hơn người, so với cái đồ vô dụng chỉ

biết nghe lời kia thì đúng là hơn xa vạn lần!

Sở Duẫn Hành lên tiếng:

“Bổn hoàng tử ra giá ba vạn năm ngàn linh thạch hạ phẩm!”

Vân Tranh cười cười, nói:

“Ba vạn năm ngàn lẻ một linh thạch!”

Sắc mặt Sở Duẫn Hành lại tối thêm vài phần, hắn nghiến răng, tiếp tục nâng

giá:

“Bốn vạn linh thạch hạ phẩm!”

Giọng nói lười nhác của Vân Tranh lại vang lên:

“Bốn vạn lẻ một linh thạch!”

“Bốn vạn một ngàn linh thạch!”

“Bốn vạn một ngàn lẻ một linh thạch!”

“……”

Cứ thế, hai người giằng co qua lại, từ ba vạn linh thạch bị đẩy giá lên tận sáu

vạn lẻ một!

Sở Duẫn Hành vốn là người tính khí không tệ, giờ phút này cũng không nhịn

được nữa, nghiến răng trầm giọng quát:

“Vị công tử ở phòng 27, ngươi có thể kêu giá bình thường được không? Đừng

từng khối từng khối một như thế!”

“Ngươi quản được bản công tử chắc?” Giọng nói mang theo ý cười của Vân

Tranh vang lên, “Trong buổi đấu giá này cũng đâu có quy định không được kêu

giá từng khối một. Nếu Tam hoàng tử không có đủ linh thạch, thì cứ chủ động

rút lui đi là được. Có khi ta chờ người kêu giá tới mức cao quá, ta sẽ bỏ cuộc

cũng nên……”

Rầm ——!

Sở Duẫn Hành tức đến mức lại đập nát thêm một cái bàn.

Lần này đến Tô Dung cũng không giữ được bình tĩnh, sắc mặt trở nên khó coi.

Vị công tử phòng 27 kia nói như vậy, không đoán được là nàng cố tình nâng

giá hay thật sự muốn mua?

Những người khác nghe Vân Tranh nói như thế, cũng bắt đầu nghi ngờ –

chẳng lẽ vị công tử kia có thù oán với Tam hoàng tử nên mới cố tình phá rối?

Trên đấu trường, chuyện hai nhà đối địch cố ý nâng giá là chuyện không hiếm,

nhưng từng khối từng khối nâng như thế thì đúng là không thấy bao giờ. Mặc

dù vậy, chuyện này không liên quan đến họ nên chẳng ai sốt ruột cả, chỉ coi

như một màn kịch cười ra trò mà thôi.

Trần Nguyệt là kiểu người thích hóng chuyện, lúc trước đã thấy khó chịu với

kiểu nói uy hiếp của Sở Duẫn Hành, giờ có người đẩy giá lên, nàng lại thấy

vui nữa là khác!

Tô Dung mím môi, nói khẽ:

“Điện hạ, hay là chúng ta từ bỏ đi. Dung Nhi cảm thấy người đó rõ ràng đang

nhằm vào ngài. Cố ý đẩy giá lên cao, chỉ để ngài mất nhiều linh thạch hơn

thôi!”

Sở Duẫn Hành thật ra cũng đã định từ bỏ từ trước, chỉ là ngại mặt mũi nên cứ

lần nữa lần nữa nâng giá theo. Hôm nay hắn chỉ mang theo tổng cộng mười

vạn linh thạch hạ phẩm, mục tiêu chính là trái tử rêu phẩm cấp thấp và một bộ

phù văn nhị phẩm. Cái đan phương này vốn là món ngoài dự tính, cứ tưởng ba

vạn linh thạch là mua được, ai ngờ giá lại bị đẩy lên gấp đôi!

Có lời Tô Dung làm bậc thang, hắn lập tức gật đầu.

Hắn nhấn micro, giọng nặng nề:

“Nếu ngươi muốn cái bản đan phương phế phẩm đó đến vậy, bổn hoàng tử

nhường cho ngươi! Mong là ngươi không phải hối hận!”

Vân Tranh cong cong khóe môi, cố ý làm ra vẻ lo lắng:

“Đừng mà, Tam hoàng tử, ngài kêu giá đi, bản công tử cam đoan sẽ không

tranh cái bản tàn phá vô dụng đó với ngài nữa!”

Sở Duẫn Hành và Tô Dung nhìn nhau, sắc mặt đều khó coi.

Tô Dung nói:

dau-ranghtml]

“Người này quả nhiên cố tình nâng giá với chúng ta! Có phải đang tự trói mình

không?”

Sở Duẫn Hành nghe vậy bật cười, tự cảm thấy lựa chọn của mình quá thông

minh.

“Trần Nguyệt đấu giá sư, đã không còn ai ra giá nữa thì tuyên bố kết thúc

nhanh lên, vào món kế tiếp đi!” Giọng nói của hắn còn mang theo chút vui

sướng.

“Tam hoàng tử, ngài không muốn suy nghĩ lại sao?” Giọng Vân Tranh sốt ruột

vang lên.

Sở Duẫn Hành cười lạnh:

“Đan phương tốt thế này, vẫn là để lại cho ngươi đi!”

“Đừng mà……”

Rất nhanh, Trần Nguyệt làm theo trình tự, xác nhận không ai ra giá thêm nữa,

cuối cùng món đan phương tàn trang đó rơi vào tay Vân Tranh!

Ngay lúc ai cũng tưởng Vân Tranh vì khích tướng mà tự đâm đầu vào hố, thì

tiếng cười sảng khoái khó phân thật giả của nàng lại vang lên:

“Thật sự phải cảm ơn Tam hoàng tử đã nhường cho. Bản công tử cứ tưởng

phải bỏ ra tận mười vạn linh thạch hạ phẩm mới mua được, ai ngờ Tam hoàng

tử lại bất ngờ nhường, độ lượng như vậy khiến bản công tử vô cùng bội phục!”

Mọi người nghe vậy, ngớ người vài giây mới phản ứng lại.

Thì ra tất cả đều nằm trong kế hoạch của nàng!

Tam hoàng tử lần này thật sự là thông minh quá hóa ngu! Lại còn bị vị công tử

phòng 27 kia trào phúng một cách trắng trợn như thế!

“Vị công tử phòng 27 này đúng là không đi theo bài vở mà ra bài! Thông minh

quá đáng!”

“Đúng vậy! Không biết là ai nữa! Ta đoán là người từ dị quốc đến, vì ta nhớ rõ

nàng đã dùng bốn mươi vạn linh thạch để mua con thánh thú Hồng Hạc! Con

cháu đại tộc ở Đại Sở làm gì có nhiều linh thạch như thế?”

“Nói cũng đúng, thảo nào nàng không hề sợ Tam hoàng tử!”

“Chỉ sợ nếu thân phận và dung mạo nàng bị lộ, Tam hoàng tử sẽ tìm cách trả

thù……”

“……”

Tầng một, đám tán tu bàn tán xôn xao.

Còn lúc này, sắc mặt Sở Duẫn Hành cứng ngắc, tay siết chặt thành nắm đấm,

mặt mỗi lúc một tối sầm, như thể có thể nhỏ ra nước.

“Không phải ngươi nói nàng đang lừa ta sao?”

Sở Duẫn Hành quay sang Tô Dung, vẻ mặt dữ tợn đến mức hủy cả nét anh tuấn

ban đầu.

Tô Dung hơi hé môi:

“Dung Nhi… Dung Nhi cũng không ngờ……”

Nói đến đây, hốc mắt nàng bắt đầu ngân ngấn nước, vẻ mặt đáng thương nhìn

Sở Duẫn Hành.

“Hừ!”

Sở Duẫn Hành lại mềm lòng, không trách móc nàng nữa, nhưng trong lòng vẫn

âm thầm giận dữ, cảm thấy chính nàng đã nói linh tinh làm hỏng chuyện.

Tầng bốn, phòng số 43.

Một lão giả tóc bạc nửa đầu phá lên cười sảng khoái:

“Sảng khoái thật!”

Vân Hải bất đắc dĩ cười cười khi thấy lão Vương gia nhà mình cười không

màng hình tượng. Hắn biết lão Vương gia vốn không ưa gì Tam hoàng tử từ

lâu. Gần đây lại có chuyện Tam hoàng tử từ hôn tiểu thư nhà họ, càng khiến

ông hận không thể ra tay ngay! Chỉ là vì nể mặt hoàng thượng nên mới cố

nhịn.

Giờ thấy Tam hoàng tử bị người ta chơi xoay như chong chóng, sao ông lại

không vui cho được?

Nếu ông biết người chơi Tam hoàng tử một vố đau như thế lại chính là đứa

cháu gái bảo bối của mình, chắc cười đến rách cả khóe miệng!

Buổi đấu giá vẫn tiếp tục. Hễ món nào Tam hoàng tử Sở Duẫn Hành muốn, Vân

Tranh đều sẽ chen vào nâng giá.

Không chỉ Sở Duẫn Hành, mà cả hai anh em Phương gia và gia chủ Tô gia

cũng bị nàng phá rối khi định bán đấu giá đồ.

Kết quả, hoặc là họ phải bán rẻ đến xót ruột, hoặc là bị đẩy giá cao rồi chính

họ phải cắn răng mua lại.

Hiện tại, ba nhà này đối với vị công tử thần bí phòng 27 kia, quả thực là hận

đến nghiến răng!

Quá đáng giận!

Thời gian trôi qua rất nhanh, món đấu giá tiếp theo đã đến – chính là trái tím

rêu phẩm cấp thấp!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.