“Muốn chết à!”
Một tiếng quát vang lên, cả đám người lập tức lao vào hỗn chiến.
Một số tu sĩ lớn tuổi liên thủ với nhau, muốn đuổi những thanh niên mới vào,
không để họ có cơ hội tranh đoạt cơ duyên.
Thấy tình cảnh hỗn loạn trước mắt, Vân Tranh khẽ nhíu mày.
“Cút xuống mà chết đi!”
Một gã nam tu mặt mày dữ tợn tung một chưởng về phía nàng.
Linh lực trắng lóa rực sáng trong lòng bàn tay hắn.
Ánh mắt Vân Tranh lạnh đi, đầu ngón tay khẽ lật, cây bút lông dài tinh xảo
trong tay nàng vung lên đón đỡ đòn công kích, linh lực hội tụ trên đầu bút, rồi
đâm thẳng về phía ngực nam tu kia.
“Xoẹt ——”
Ngực gã bị xuyên thủng ngay lập tức!
“Rầm” — hắn ngã gục xuống đất, ánh mắt vẫn còn ánh lên vẻ sợ hãi tột cùng
trước khi chết.
Rõ ràng là chết không nhắm mắt!
Những người xung quanh nhìn nàng đầy cảnh giác, vẻ kiêng dè hiện rõ trên
mặt.
Vân Tranh không bận tâm đến ánh mắt người khác. Miễn họ không tự tìm đến
rắc rối, nàng sẽ không ra tay trước.
Nàng ngước mắt nhìn cánh cổng đá có khắc phù điêu bốn thần thú, trong lòng
dâng lên cảm giác bất an.
Cặp mắt của bốn thần thú khắc trên cổng đá bắt đầu chuyển động một cách
quái dị, ánh lên tia tà ác, không còn vẻ thần thánh, quang minh như thần thú
chân chính — trông chúng giống những con tà thú, thậm chí là hung thú.
“Chi chi!” — Nhị Bạch dùng thần thức gọi nàng đầy gấp gáp.
Dù không hiểu hết, nhưng nàng có thể cảm nhận được nó đang muốn cảnh
báo điều gì.
Lúc này, Đại Quyển lên tiếng: “Chủ nhân, Nhị Bạch nói cánh cửa đá này căn
bản không phải là thật sự khắc hình tứ đại thần thú, mà là một loại giả mạo tà
ác”
“Chủ nhân, người mở Huyết Đồng ra mà xem thử xung quanh, sẽ nhận ra manh
mối”
Nghe vậy, sắc mặt Vân Tranh trở nên nghiêm trọng.
Theo bản năng, nàng nắm lấy tay Dung Thước, giữ hắn ở bên mình để đảm bảo
an toàn.
Một luồng sáng đỏ yêu dị lóe lên trong mắt phượng của nàng khi Huyết Đồng
được mở ra.
Khi nhìn quanh bốn phía, sắc mặt nàng càng trở nên ngưng trọng.
Không ổn rồi!
Vân Tranh đột ngột quay sang Dung Thước, nghiêm túc nói:
“A Thước, chờ ta ở đây!”
“Được” — Dung Thước dường như đã đoán được phản ứng này của nàng.
Chính vẻ bình tĩnh của hắn khiến lòng Vân Tranh hơi dao động, nhưng đây
không phải lúc để nghĩ về chuyện đó.
Nàng thu hồi tâm tư, buông tay hắn ra, mũi chân khẽ điểm, tay giơ cao — một
cây trường thương rực lửa xuất hiện trong tay nàng!
Ngay lập tức, nàng vung thương hất văng một thanh kiếm đang lao tới.
“Choang!”
Nữ tu tưởng mình sắp chết bỗng thấy được cứu, sững người nhìn bóng dáng
đỏ rực trước mặt.
“Dừng tay hết cho ta!”
Một tiếng quát lạnh vang lên từ Vân Tranh, âm thanh dội vang cả bên ngoài cổ
mộ.
Một vài người dừng lại.
Nhưng vẫn có kẻ nhân lúc hỗn loạn toan đánh lén.
“Keng ——”
Ánh mắt Vân Tranh sắc bén như lưỡi dao nhìn về hướng đó — trường thương
đã rời tay nàng từ lúc nào, và giờ đang cắm thẳng trước mặt kẻ định đánh lén
kia!
Cả đám người kinh hãi!
Nhân lúc mọi người vẫn còn chưa hoàn hồn, Vân Tranh vung tay triệu hồi lại
cây thương rực lửa.
Mũi thương chỉ thẳng vào cánh cửa đá có phù điêu thần thú.
Giọng nàng lạnh lùng:
“Đây là một cái bẫy!”
thuhtml]
“Chủ nhân của giọng nói vừa rồi cố ý để chúng ta chém giếc lẫn nhau. Một
khi chúng ta chết đi, sẽ sinh ra tử khí dày đặc, chính là để cung cấp cho đám
quỷ thú phía sau cánh cửa đá!”
Quỷ thú?
Mọi người vẫn còn đang ngơ ngác thì một giọng nói âm trầm, già nua vang lên
từ bốn phía:
“Không ngờ trong đám các ngươi lại có kẻ thông minh như vậy. Nhưng muốn
rời khỏi nơi này mà toàn mạng? Không thể đâu!”
“Ngoan ngoãn chết đi! Các ngươi sẽ là phân bón cho những đứa bé của bản
tông!”
Vừa dứt lời, bốn “thần thú” khắc trên cửa đá đột ngột thoát ly khỏi phù điêu,
hóa thành bốn hồn thể.
Chúng hoàn toàn không còn dáng dấp thần thú, mà là những sinh vật đen sì
lùn lùn, toàn thân phủ đầy lông đen, tay chân như xúc tu bạch tuộc, mềm
nhũn, nhìn phát tởm.
Miệng đầy răng nanh dài, khuôn mặt chẳng hề có ngũ quan — trông vừa quái
dị, vừa khủng bố!
Vân Tranh nhận ra chúng — quỷ thú, loài từng được nhắc đến trong Tàng Thư
Các ở Vân Vương phủ.
Chúng sinh trưởng trong những nơi ẩm thấp, tối tăm, sinh sản nhanh, số lượng
lớn.
Điều đáng sợ nhất: quỷ thú có thể ăn linh hồn con người.
Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:
– Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm
Kiếm
– Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tà tu chính là nuôi dưỡng quỷ thú để hấp thu tinh khí linh hồn, tẩm bổ cho bản
thân!
Thì ra đây không phải mộ địa của cường giả gì cả, mà là cái bẫy do một tà tu
đã chết tạo ra để dụ dỗ người sống vào, thu thập tử khí và linh hồn!
Tà tu muốn hồi sinh, trước tiên phải nuôi dưỡng tàn hồn, sau đó mới chiếm
đoạt thân xác người sống để trọng sinh.
Vân Tranh lạnh lùng quát:
“Không muốn hồn phi phách tán thì cùng nhau tiêu diệt con quỷ thú đầu tiên!”
Không ai đáp lại.
Nàng quay đầu, phát hiện mọi người đều như mất hồn.
Mở Huyết Đồng ra xem, nàng nhận ra: từ những vết thương mà họ mới bị gây
ra, tử khí đang lan dần vào cơ thể họ, khiến thân thể lẫn tinh thần đều chậm
lại.
“Khặc khặc khặc. Tiểu nha đầu, bản tông khuyên ngươi nên ngoan ngoãn đầu
hàng. Đám quỷ thú này rất thích ăn những cô nương da trắng thịt mềm như
ngươi đó!” — giọng già nua kia lại vang lên đầy quỷ dị.
Vân Tranh cong môi cười giễu cợt:
“Đừng vội đắc ý. Nếu không có đám quỷ thú đó, một tên tà tu như ngươi liệu
còn hy vọng sống lại sao?”
“Ngươi ——!” Giọng nói tức giận đến nghẹn họng.
Nhưng rồi hắn lại cười khặc khặc:
“Bọn tiểu bảo bối này của bản tông đủ sức địch lại cả Linh Hoàng cảnh. Còn
ngươi? Mới vừa thăng cấp Linh Vương, chẳng qua thông minh hơn chút, tránh
được tử khí thôi!”
“Phải không?” — Vân Tranh nhếch môi, nửa khuôn mặt xinh đẹp lộ ra một tia
lạnh lẽo đầy tà khí.
Lão tà tu giật mình, nghi ngờ nàng sắp tung ra chiêu lớn.
“Nhị Bạch!”
Ngay sau tiếng gọi, từ trong cơ thể Vân Tranh, một đoàn lông trắng nhỏ nhắn
bay ra.
Lão tà tu thấy vậy, cười khinh:
“Chỉ là một linh sủng nhỏ bé mà thôi. Dùng để làm mồi cho quỷ thú chắc?”
Hắn vừa định lên tiếng chế nhạo thì cổ họng như bị nghẹn — đôi mắt mờ đục
trợn to kinh hoàng.
Thượng cổ thần thú — Bạch Hổ?!
Nhị Bạch vừa xuất hiện liền hóa thành hình thái chiến đấu — khí thế uy nghiêm
của một vị thần thú bao phủ khắp nơi!
“Gừ——!!” Một tiếng gầm rung trời đất!
Vân Tranh và Nhị Bạch nhìn nhau, nàng khẽ vỗ đầu nó cười:
“Lần này cho ngươi cơ hội rèn luyện”
“Rống!” — Nhị Bạch vui vẻ đáp lời.
“Tiêu diệt chúng ——!” Vân Tranh quát khẽ, cầm trường thương rực lửa lao tới
hai con quỷ thú.
Nhị Bạch cũng đồng thời xông lên hai con còn lại. Dưới chân nó là những vòng
xoáy gió trắng, lao vút đi như thiểm điện.
“Xoẹt xoẹt!”
Nhị Bạch giơ vuốt sắc bén, dễ dàng xé rách cơ thể quỷ thú.
Quỷ thú gào lên giận dữ, tung xúc tu dài định cuốn lấy nó, nhưng Nhị Bạch cực
nhanh, liên tục tránh thoát.
Tuy vậy, do bị móng vuốt làm vướng víu, Nhị Bạch khó tiếp cận để công kích
phần đầu chúng.
Vân Tranh nhận ra điểm này, liền truyền lời dặn thông qua khế ước…