“Thật cái con mẹ mày!” Ông chủ Tào chửi bới, “Từng đứa chúng mày, đúng là
không biết xấu hổ, chân của tao đã thành ra thế này, chúng mày còn muốn lừa
tao! Rõ ràng là chúng mày nợ tiền không trả, nói là thế chấp đất cho tao,
nhưng lại không chịu phá, bây giờ còn làm tao bị gãy một chân! Tao nói cho
mày biết, Hạ Tân, nếu không giếc được mày, tao sẽ không mang họ Tào nữa!”
Hạ Tân hoảng loạn, đang không biết phải làm sao, thì Tương Ly đứng bên
cạnh, bỗng nhiên lấy điện thoại qua, cô hỏi Hạ Tân: “Cứ nói thẳng như vậy là
được phải không, ta nhớ là ngươi đã dạy ta như thế này”
Hạ Tân ngẩn ngơ gật đầu, “Đúng”
“Con ranh con, lại là mày!” Ông chủ Tào bên kia nghe thấy giọng của Tương Ly,
cơn giận không kìm được tăng lên, ông ta cảm thấy mình trở nên như vậy, chắc
chắn là do Tương Ly hại.
Cái thời này làm gì có chuyện tà môn ngoại đạo, đều là thủ thuật ảo thuật mà
thôi!
Nhất định là Tương Ly và Hạ Tân đã lén làm gì đó!
Bây giờ chân của ông ta càng đau, ông ta càng hận Tương Ly và Hạ Tân.
“Ông chủ Tào, bây giờ ông tốt nhất là đừng tức giận” Tương Ly nghe thấy
giọng nói đó, không tức giận, “Tình trạng hiện tại của ông không tốt lắm, ấn
đường phát đen có tai họa đổ máu, đó đều là chuyện nhỏ, quan trọng nhất là,
trên mặt ông mang theo tử khí, có điềm báo sắp chết, bây giờ tốt nhất nên tu
dưỡng khẩu đức, như vậy sau này đến Kiêu Dương Quán tìm ta, một đơn tám
mươi vạn, cảm ơn”
Nói xong, Tương Ly trực tiếp cúp điện thoại.
Ném điện thoại lại cho Hạ Tân.
Hạ Tân ôm lấy điện thoại của mình, mắt trợn tròn như hạt dẻ, “Cái, cái gì tám
mươi vạn? Tổ tông, ngài vừa nói cái gì tám mươi vạn, là, là cháu nghe nhầm
sao”
“Không nghe nhầm, chính là tám mươi vạn” Tương Ly nói xong, đi thẳng về
phía trước, “Mau dẫn ta đi ăn cơm đi, ta sắp chết đói rồi”
Hạ Tân luống cuống tay chân cầm túi quần áo đuổi theo, khó tin hỏi: “Tổ tông,
ngài, ngài vừa nói cái gì là điềm báo sắp chết? Chuyện này, tất cả những điều
này là có ý gì vậy?”
Tương Ly lườm một cái: “Có thể dẫn ta đi ăn cơm trước không?” Cô thật sự sắp
chết đói rồi.
Hạ Tân ừ ừ hai tiếng, vội vàng dẫn Tương Ly đến nhà hàng dưới lầu, tìm một
nhà hàng Trung Hoa tàm tạm.
Cậu sợ Tương Ly không quen ăn những món khác.
Sau khi hai người ngồi xuống, Hạ Tân cẩn thận hỏi Tương Ly thích ăn gì.
to-tong-canh-cao-nguoihtml]
Tương Ly rất thực tế: “Có thể ăn no là được”
Hạ Tân: “”
Cậu thực sự không biết khẩu vị của Tương Ly, nhìn vào thực đơn phân vân hồi
lâu, hỏi: “Tổ tông, vậy ngài có ăn cay không?”
Tương Ly: “Cay?”
Hạ Tân: “”
Chẳng lẽ.
Lúc tổ tông bế quan, ớt còn chưa được truyền vào sao?
Hạ Tân im lặng một lúc, tìm cách miêu tả hương vị của ớt cho Tương Ly.
Tương Ly nghe vậy, chợt hiểu ra: “Thì ra còn có món ngon như vậy, vậy ngươi
gọi một chút, ta thử xem!”
Hạ Tân thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghĩ rằng Tương Ly chắc chưa từng ăn cay
bao giờ, nghe nói vị cay của người xưa là từ gừng mà ra, có lẽ không cay lắm.
Hạ Tân liền gọi mấy món Tứ Xuyên, nhưng dặn làm vị cay nhẹ.
Chủ quán vui vẻ nhận lời, rất nhanh liền mang đi làm.
Hạ Tân và Tương Ly ngồi tại chỗ.
Nhìn thấy nhân viên phục vụ đi rồi, Hạ Tân không nhịn được hỏi: “Tổ tông, tại
sao ngài vừa nói với ông chủ Tào như vậy? Chẳng lẽ ông chủ Tào thật sự sắp
chết rồi?”
Tương Ly gật đầu, “Lời ta nói, đương nhiên sẽ không sai”
“Sao có thể chứ?” Hạ Tân lẩm bẩm: “Cháu thấy ông chủ Tào vẫn rất khỏe mạnh
mà, cơ thể có vẻ rất tốt”
Tương Ly nói: “Không phải chết vì tuổi già, mà là chết bất đắc kỳ tử, sống
mũi của ông ta có vết thương, Sơn Căn bị gãy, điều đó chứng tỏ ông ta sẽ
chết bất đắc kỳ tử, cách chết có lẽ cũng không được đẹp đẽ”
Hạ Tân trố mắt, “Chuyện này, thảm như vậy sao?”