Ahri: Xin lỗi Trợ lý Thư, Giám đốc Lương đã trên đường đến rồi, nhiều nhất chỉ
trễ năm phút.
Ahri: Tôi đã không theo dõi lịch trình làm việc hôm nay của Giám đốc Lương, là
tài xế báo tin nhầm.
Khi cô lại lần nữa bước vào phòng họp giải thích tình hình với khách hàng, ánh
mắt mọi người đột nhiên lướt qua cô, nhìn về phía sau lưng cô.
Tiếng ồn ào xung quanh cũng biến mất theo ánh mắt của họ di chuyển.
Hương thơm nhàn nhạt của linh sam trộn lẫn mùi ngải cứu giống như ánh
trăng sáng rực giữa đêm đèn hoa mới lên, trái tim Thư Vận chợt thắt lại, còn
chưa kịp quay người, người đàn ông đã ở phía sau cô, “Lúc tôi không có mặt,
cô cứ thế mà tự ý quyết định sao”
“Giám đốc Lương…” Thư Vận lập tức phản ứng lại, đứng sang một bên. Mồ hôi
lạnh sau lưng không ngừng toát ra.
Sếp mới của cô Lương Bách Đình cứ như thế xuất hiện vào lúc này.
“Đổi lại phương án ban đầu” Người đàn ông mệt mỏi cởi áo khoác vest ra, chỉ
riêng người đưa tay ra đón áo khoác của anh đã có đến ba bốn người đứng
phía sau anh.
Cánh tay Thư Vận cũng vươn ra, chỉ là tay vừa giơ lên còn chưa kịp đón lấy,
người khác đã sải bước đi vào phòng họp.
Thư Vận lập tức theo sát phía sau anh đi vào, kinh ngạc vì trên mặt khách
hàng chút nào không tìm thấy vẻ chán ghét. Ngược lại ánh mắt họ nhìn Lương
Bách Đình càng thiên về lấy lòng.
Mọi người không hề ngồi xuống theo vị trí đã sắp xếp từ trước, Thư Vận thừa
nhận có chút hoảng loạn ngay từ đầu.
Lương Bách Đình liếc nhìn cô, nói: “Cô ra ngoài trước đi”
Cách anh nhả chữ giống hệt tất cả những ông chủ khó tính mà Thư Vận đã
xem trong phim truyền hình công sở, mang theo sự áp bức không thể kháng cự
và sự kiêu ngạo của một nhà tư bản.
Giọng nói trầm thấp lạnh lẽo đến mức không hề có chút tình người.
Thư Vận hít sâu một hơi, biết lãnh đạo không vui, sau đó nội tâm điên cuồng
niệm thầm “Tiền khó kiếm cơm khó nuốt”, nặn ra nụ cười rạng rỡ cực kỳ giả
tạo với người đàn ông, ngoan ngoãn xoay người rời khỏi phòng họp.
Sau khi ra ngoài, Thư Vận quay đầu nhìn về phía cửa sổ kính sát đất của
phòng họp, cô có thể dễ dàng bắt được bóng dáng người đàn ông đang ngồi ở
vị trí chủ tọa.
Trước khi rời đi, cô vẫn chưa kịp kéo rèm, bên trong phòng họp trước sau vẫn
duy trì môi trường ánh sáng sạch sẽ, tươi sáng.
Ánh vàng rực rỡ rơi trên bờ vai rộng của người đàn ông, bóng dáng sống mũi
cao thẳng.
Cử chỉ lời nói của anh với người bên cạnh cũng không quá xa cách, lông mày
nhàn nhạt hạ xuống, chỉ là ánh mắt sắc bén lắng đọng lại dưới ánh sáng,
không thể che giấu được khí chất của người ở vị trí cao.
Ngay cả ánh sáng phản chiếu ngoài cửa sổ sát đất cũng phải nịnh nọt quấn
lấy ngón tay anh.
Đúng vậy, cuộc sống công sở của Thư Vận không hề thoải mái như cô đã nói
với cô của mình, công việc của cô cũng hoàn toàn không hề nhẹ nhàng, sếp
mới của cô lại còn là một đại ma vương trông như có thể ăn thịt người.
Thậm chí đến bây giờ, cô còn chưa ăn bữa trưa. Bất quá giờ này cô cũng
không tính đi căn tin công ty, Thư Vận đi lên lầu mười tìm chút gì đó ăn ở khu
vực trà nước.
“Vừa rồi vẻ mặt Giám đốc Lương khó coi làm sao, tôi cảm giác cô ấy không trụ
qua được thời gian thử việc là sẽ bị điều chuyển công tác”
“Ai dà, cô có biết bây giờ lương của cô ấy là bao nhiêu không, trước kia vị trí
hành chính nào mà có thể thoải mái như cô ấy, dám thuê nhà ở trung tâm
thành phố”
“Tôi đi đâu mà hỏi thăm mấy chuyện đó”
Theo cà phê được pha xong, cuộc đối thoại của đồng nghiệp nói chuyện phiếm
cũng đột nhiên im bặt.
Thư Vận dựa vào góc khuất mà họ không nhìn thấy, yên lặng gặm bánh mì, cúi
đầu xem tin nhắn Hạ Vũ Đồng gửi đến.
Phần 2 Tác giả: Bạch Đào Độ Xuyên
Ads by tpmds
Hạ Vũ Đồng: 【 hình ảnh 】
Hạ Vũ Đồng: Xử lý xong rồi nha, cô cậu vừa đi rồi, tớ đã giúp cậu giải thích, bà
ấy bảo tối cậu gọi điện thoại lại cho bà ấy.
Hạ Vũ Đồng: Tớ để dành đồ ăn cho cậu, ở trong tủ lạnh đấy.
Trong ảnh là bốn món ăn và một món canh phong phú, ánh sáng hấp dẫn, nhìn
thôi đã thấy rất ngon miệng.
Thư Vận cong môi, gửi mấy cái sticker “cún con” đáng yêu để cảm ơn.
Thư Vận không muốn để tâm đến những lời châm chọc vừa rồi cô nghe thấy.
Thì sao chứ, ít nhất người ngồi ở vị trí này bây giờ là cô, người nhận mức lương
hậu hĩnh cũng là cô.
Nhưng nội tâm thật sự không kiên cường đến vậy, Thư Vận có chút buồn bực.
Không biết hút thuốc, không biết uống rượu, cuộc sống của cô hơi đơn điệu,
làm cô nhất thời không nghĩ ra cách nào để giải tỏa sự buồn bực.
Vì thế sau khi tan ca, Thư Vận cũng không vội về nhà, định đi dạo một chút.
Chiều tối, Thư Vận đi bộ dọc theo đường ven sông về nhà, nửa đường đi ngang
qua Công viên Nhân Dân.
Cho dù là giờ tan tầm, nơi này vẫn rất náo nhiệt, những gian hàng bày bán đồ
chơi đủ màu sắc vây quanh không ít người. Thư Vận đi đến xem, ánh mắt tập
trung vào chai nước xà phòng bong bóng màu hồng huỳnh quang.
Nó khiến cô nhớ đến câu chuyện cười lướt qua trên mạng: “Khi cuộc sống của
bạn quá áp lực nhưng lại không biết hút thuốc, bạn có thể thổi bong bóng”
Thư Vận cảm thấy hơi vô lý, vì thế cô nhanh chóng trả tiền, sau đó mang chai
nước bong bóng của mình một mình ngồi trên chiếc ghế dài ít người trước bãi
cỏ ở cửa công viên.
Cô phải thử một chút mới được.
Nơi này gần đường cái, tiếng còi xe, mùi xăng, không khí không hề thích hợp
để thư giãn.
Thư Vận mở chai nước bong bóng, lười biếng vung cánh tay lướt qua không
trung.
Trong chớp mắt, bong bóng bay khắp trời, thu hút mấy đứa trẻ con đến bên
cạnh cô đuổi bắt bong bóng.
Thư Vận nhớ lại lúc nhỏ chơi nước bong bóng, phải bĩu môi, dùng sức thổi
bong bóng, thổi đến khi nước xà phòng dính vào môi có vị chua chát, sau đó
điên cuồng phun nước bọt ra.
Mà bây giờ cô lười đến cả thổi cũng không muốn thổi.
Liệu cô có thật sự trưởng thành thành một người lớn nhàm chán không.
Con đường cô đang chọn bây giờ có thật sự phù hợp với bản thân không.
Thư Vận thả lỏng đầu óc, nhưng những lời cô cô lải nhải buổi trưa lại như một
câu thần chú chui vào đại não cô.
A a a.
Rốt cuộc ai nói nước bong bóng có thể giảm bớt áp lực!
Lúc đó đã là chiều tối, giờ cao điểm buổi chiều trên Đại lộ Vụ Thành bị kẹt xe.
Ngày hè dài đêm ngắn, đèn đường đúng hẹn sáng lên, bóng đêm còn chưa
buông xuống, thành phố đã ngập tràn ánh đèn lấp lánh, cùng xuất hiện với ánh
chiều tà, tạo thành màu sắc quang ảo rực rỡ trên bầu trời.
Giữa dòng xe cộ tấp nập, chiếc xe Cullinan màu đen chầm chậm tiến về phía
trước, những chiếc xe xung quanh đều giữ khoảng cách với nó, khiến nó càng
trở nên nổi bật.