Hạ Tuế An theo bản năng nhắm nghiền hai mắt.
Con rắn đen trườn dọc theo cánh tay, xuống đùi nàng rồi bò trở về cơ thể Kỳ
Bất Nghiên.
Bà lão bước ra từ sau lưng Hạ Tuế An, nhìn hắn muốn nói lại thôi. Bà quên nói
với Hạ Tuế An rằng trên lầu còn có một thiếu niên mà bà mới thu lưu ngày hôm
qua, cũng không ngờ hắn lại biết điều khiển cổ trùng.
Kỳ Bất Nghiên ném hết những xác chết trong khách điếm ra ngoài, một mình
ngồi trên quầy chưởng quầy, đôi chân dài buông thõng tùy ý, trang sức bạc
trên đôi hài đen khẽ đung đưa.
Trên y phục của thiếu niên có rất nhiều trang sức bạc và lục lạc, chỉ cần cử
động là sẽ phát ra tiếng, tựa như những thanh âm mê hoặc lòng người.
Hắn nói vài câu với bà lão.
Cụ thể nói gì, Hạ Tuế An nghe không rõ, sự chú ý của nàng đều bị đám côn
trùng và rắn rết xung quanh Kỳ Bất Nghiên thu hút. Cảm giác con rắn đen bò
qua làn da, liếm láp đầu ngón tay nàng dường như vẫn còn đó.
Nó khiến nàng có ảo giác mình sắp bị rắn cắn chết, dù nó đã bò đi rồi
nhưng nỗi ám ảnh để lại vẫn chưa thể xua tan ngay được.
Hạ Tuế An vốn không muốn nhìn Kỳ Bất Nghiên.
Nhưng lại sợ lơ là một chút sẽ bị đám sâu bọ rắn rết bên cạnh hắn bò lên
người, nàng chỉ đành lén nhìn về hướng đó. Một con nhện toàn thân ánh tím,
to hơn nhện thường rất nhiều đang nằm phục trên vai hắn.
Hạ Tuế An đến nhện con còn sợ, chợt nhìn thấy nhện thì chân tay mềm nhũn.
Nhìn mà da đầu tê dại.
Nàng bất động thanh sắc, lén lút dịch ra xa hắn một chút, co người lại bên
cạnh chậu than, hận không thể khiến người khác không nhìn thấy mình. Sao
trên người kẻ này lại có nhiều thứ kỳ quái đến vậy, nếu đoán không sai thì đều
là thứ có thể giếc người.
Đêm khuya, gió lạnh gào thét.
Tuyết trắng tinh khôi cùng tồn tại với đêm trường, Vệ thành vẫn không một
bóng người, tĩnh mịch chết chóc.
Chỉ có khách điếm là sáng lên ánh đèn yếu ớt.
Hạ Tuế An bắt đầu ngủ gà ngủ gật, bà lão bảo nàng lên phòng trên lầu hai nghỉ
ngơi nhưng Hạ Tuế An không chịu, tối nay nàng không muốn ở một mình.
Bà lão cũng không khuyên nữa, ba người nghỉ ngơi ở đại sảnh khách điếm có
khi lại là lựa chọn tốt nhất. Khách điếm không còn nhiều than củi, chỉ có một
chậu, để ở đại sảnh thì không thể mang lên phòng.
Than củi cháy phát ra tiếng “tí tách”.
Đại sảnh tương đối yên tĩnh, hai mắt Hạ Tuế An díp lại đánh nhau, đầu
nghiêng sang một bên, suýt chút nữa là ngủ gục.
Nàng dụi dụi mắt, ngẩng đầu lên.
Đối diện là thiếu niên dung mạo xinh đẹp như nữ tử, dường như đã ngủ, hàng
mi dài rũ xuống, đám rắn rết côn trùng được luyện thành cổ trùng không biết
đã bò đi đâu ẩn nấp hết rồi.
Nhìn như vậy cũng bớt đáng sợ hơn, Hạ Tuế An không kìm được nhìn thêm vài
lần.
Bà lão ngồi bên trái chậu than, lưng dựa vào cột gỗ, vẻ mặt hiền từ phúc hậu,
có lẽ mơ thấy quãng thời gian sống cùng con trai trước đây nên khóe môi cong
lên.
Hạ Tuế An rón rén đứng dậy.
Một khắc sau, nàng tìm được một tấm chăn đã được vá víu, đắp lên người bà
lão.
Vẫn còn gió lạnh lùa vào, Hạ Tuế An nhìn cửa chính và cửa sổ đã đóng chặt,
quan sát một hồi mới tìm ra nguyên nhân, là giấy dán cửa của khách điếm bị
rách.
Nếu không vá lại cái lỗ đó, bị gió lạnh thổi cả đêm sẽ rất dễ sinh bệnh. Hạ Tuế
An tìm vài thứ, định bụng dán kín những chỗ giấy rách để bà lão tốt bụng đã
thu lưu nàng có thể ngủ một giấc an lành.
Có vài chỗ trên cửa giấy bị rách lỗ khá to.
Hơi lạnh từng luồng lùa vào.
1.html]
Hạ Tuế An hơi khom người xuống, mắt nhìn vào cái lỗ hổng đó, lẩm bẩm một
mình: “Hèn gì đốt than rồi mà vẫn lạnh như thế”
Nàng giơ tay định dùng hồ dán giấy đắp lên, nhưng bất chợt nhìn thấy nơi lỗ
hổng xuất hiện một con mắt, đang nhìn chằm chằm vào bên trong.
Tuyền Lê
“Á!”
Hạ Tuế An không kìm được hét lên.
Rất nhanh, nàng kịp thời bịt miệng lại, nuốt xuống tiếng hét chói tai còn lại.
Kỳ Bất Nghiên mở mắt.
Bà lão dường như vẫn đang say giấc nồng, dựa vào cột gỗ, không hề bị tiếng
hét của Hạ Tuế An đánh thức, vẫn bất động.
“Mở cửa”
Kỳ Bất Nghiên vừa nói vừa nhảy từ trên quầy xuống, đôi chân dài nhẹ nhàng
chạm đất. Nếu là Hạ Tuế An ngồi trên quầy, lúc xuống chắc chắn phải nhảy,
chân nàng rất khó chạm đất.
Hạ Tuế An thấy Kỳ Bất Nghiên cũng đã tỉnh, trong lòng an tâm hơn một chút:
“Vậy ngươi phải bảo vệ ta”
Lần đầu tiên nghe thấy lời như vậy, hắn ngước mắt lên.
“Bảo vệ ngươi?”
Bảo vệ, đúng là một từ mới mẻ nha.
Dù sao cũng là Kỳ Bất Nghiên bảo nàng mở cửa, vậy hắn bảo vệ nàng cũng là
lẽ đương nhiên. Trong lòng Hạ Tuế An nghĩ vậy nhưng vẫn chẳng có chút tự tin
nào, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Nếu không thì ngươi ra mở đi”
Kỳ Bất Nghiên bất chợt cười rạng rỡ: “Được thôi, ta bảo vệ ngươi”
Nàng bán tín bán nghi: “Thật không?”
“Thật, ta bảo vệ ngươi”
Tựa như lời thì thầm của tình nhân kề bên tai, khiến người ta bất giác tin
tưởng.
Hạ Tuế An hít sâu một hơi, lấy hết can đảm mở cửa. Chủ nhân của con mắt kia
đi chân trần đứng trong tuyết, đầu tóc rũ rượi, y phục rách rưới, gầy trơ xương,
đôi tay đầy những vết nứt nẻ do lạnh.
Người này trạc tuổi Hạ Tuế An, bất an xoa xoa tay, ánh mắt lẩn tránh nhìn bọn
họ.
Trông có vẻ không có ý định làm hại ai.
Thiếu nữ lạ mặt bỗng cử động, rụt rè bước lên một bước, thăm dò dùng ngón
tay bẩn thỉu nhẹ nhàng kéo kéo chiếc váy màu cam của nàng.
Trên chiếc váy cam lập tức in thêm hai dấu tay đen.
Động tác muốn né tránh của Hạ Tuế An khựng lại, mờ mịt luống cuống. Mà Kỳ
Bất Nghiên không biết đã đi tới sau lưng nàng từ lúc nào, một mùi hương u ám
xộc vào mũi.
Thiếu nữ kia như bị kinh sợ buông thõng váy Hạ Tuế An ra, loạng choạng lùi lại
vài bước về phía tuyết, gió tuyết thổi qua mái tóc dài rối bù bẩn thỉu và bộ y
phục tả tơi, đôi chân trần chi chít vết thương.
Nàng ta có chút sợ hãi thiếu niên xa lạ kia.
Nhưng thiếu niên sinh ra quá mức xinh đẹp, nàng ta dần dần bớt sợ, thay vào
đó là một tia tò mò.
Hạ Tuế An xác định thiếu nữ không có ý hại người, bèn to gan vươn tay về phía
nàng ta.
Thiếu nữ mở to đôi mắt như nai con hoảng sợ, nhìn Hạ Tuế An chậm rãi bước
ra khỏi khách điếm ấm áp, bàn tay vươn ra từ tay áo sạch sẽ và gầy guộc.
“Đừng sợ” Hạ Tuế An nói.