Boss Mặt Lạnh Là AI?

Boss Mặt Lạnh Là AI? - 25.



Sẵn sàng

“Lúc nhỏ tôi ăn kẹo mừng, thích nhất là ăn sô-cô-la bên trong” Thư Vận nghĩ

lại cũng thấy mình gan lớn, dám ba hoa kể chuyện với anh ta đối mặt như vậy.

“Tại sao?” Lương Bách Đình hỏi cô.

“Ừm… Lúc đó cảm thấy nó đáng giá nhất” Thư Vận hiếm khi nói một câu thật

lòng trước mặt anh ta.

Lúc nhỏ cô thực sự nghĩ như vậy.

Hơn nữa còn thề sau này đám cưới của cô, kẹo mừng của cô sẽ toàn bộ là sô-

cô-la.

“Chỉ vậy thôi à?” Giọng Lương Bách Đình khẽ nâng lên, lẫn trong đó là ý cười

khó nhận ra.

Không biết là cười cô ngốc nghếch lúc nhỏ hay là gì khác.

“Vâng” Thư Vận rũ mắt.

“Được” Lương Bách Đình đồng ý. “Tôi biết rồi”

Trong mắt Thư Vận lóe lên niềm vui, hóa ra anh ta cũng không phải là người

khó nói chuyện như vậy sao.

“Vâng!” Thư Vận mỉm cười với anh.

Chỉ là Thư Vận không ngờ, trà chiều của cả công ty ngày hôm đó lại bao gồm

mỗi người một phần bánh Black Forest sô-cô-la bốn tấc.

Hơn nữa là loại được làm từ tiệm bánh ngọt cao cấp, vượt quá ngân sách

chuẩn bị trà chiều thông thường của công ty.

“Sao trà chiều công ty hôm nay lại nghĩ đến việc mua bánh kem vậy?” Thư Vận

đi hỏi đồng nghiệp bên bộ phận hành chính.

“Là giám đốc Lương phân phó” Bộ phận hành chính trả lời cô. “Anh ấy nói mọi

người thời gian trước tăng ca vất vả, cũng sắp đến Tết Thiếu nhi, mời mọi

người ăn bánh sô-cô-la, hồi tưởng lại hương vị tuổi thơ”

“Cậu cũng không biết đâu, ông chủ vừa đẹp trai vừa có tình người như vậy tự

mình chi tiền, lúc tôi đi đặt bánh kem đều cười hạnh phúc luôn ấy” Đồng

nghiệp vẫn còn thao thao bất tuyệt cảm thán.

Thư Vận có chút khó tả tâm trạng lúc này.

Giống như niềm vui bất ngờ sau khi ném đồng xu ước nguyện cả nghìn lần mà

có hồi đáp.

Cô nghĩ, thanh sô-cô-la đặt trên bàn làm việc ngày hôm đó.

Lương Bách Đình nhất định đã ăn.

Hạ Vũ Đồng bất chợt kiểm tra hệ thống AI phía sau, phát hiện tin nhắn Thư

Vận gửi cho AI vào buổi trưa.

— Cảm ơn giám đốc đã chúc phúc tân hôn cho người nhà tôi, tôi đã nhận được

bao lì xì từ chị Ahri. Sự quan tâm của anh dành cho cấp dưới đã khiến tôi cảm

nhận được sự ấm áp của đại gia đình công ty, tôi sẽ nhanh chóng quay lại vị trí

làm việc, tiếp tục nỗ lực cố lên! [Ngón cái]

Cô ấy bất lực muốn phàn nàn Thư Vận, chơi AI rồi mà sao còn cung kính như

vậy, phỏng chừng lại đang chơi kịch bản tự ngược là trâu ngựa hèn mọn.

Hạ Vũ Đồng không có sở thích xem trộm lịch sử trò chuyện của bạn bè, cô ấy

đã cài đặt dữ liệu nền sẽ tự xóa vào 0 giờ mỗi ngày.

Nhưng cô ấy gần đây để ý đến một plug-in mới có thể sử dụng AI để làm một

chút màu sắc nhỏ.

Cô ấy vốn thanh tâm quả dục không muốn dùng.

Nhưng cô ấy muốn thêm chút gia vị cho Thư Vận.

Tác giả có lời muốn nói:

———————-

Thư Vận: Lên đường cao tốc ~ gogogo xuất phát nào

Giám đốc Lương: Thêm gì thế. Nóng quá.

🏞

Chương 13 – Thư Ký Ăn Hàng Và Lương Tổng Tinh Tế

Thư Vận in danh sách món ăn đã xác nhận lần cuối ra, đưa đến chỗ Lương

Bách Đình chờ anh phê duyệt trước khi tan tầm. Khách mời anh ta muốn chiêu

đãi về cơ bản không có kiêng cữ gì, hơn nữa anh ta cũng không đưa ra tiêu

chuẩn ngân sách cho Thư Vận, đó chính là ý tứ không giới hạn mức cao.

Thư Vận thật sự rất tiếc vì chi phí trung bình của khách sạn này hạn chế sự

phát huy của cô, nếu không tối nay cô nhất định phải làm cho Lương Bách

Đình hiểu thế nào là lòng người hiểm ác.

Đã cho Lê Dạng xem trước, vị trợ lý lâu năm phụ trách đặt cơm này đánh giá

cô: “Không tệ, món ăn rất chất lượng”

Bào ngư, hải sâm, thịt ba ba, thịt bò cơ bản là những món nặng đô trên bàn,

các món gà vịt bình thường đều không lọt vào mắt cô ấy.

“Ngân sách khoảng một vạn nhân dân tệ” Thư Vận báo giá cho Lương Bách

Đình, cô đánh giá ánh mắt người đàn ông, muốn tìm ra vẻ đau lòng dù là nhỏ

nhất.

Rõ ràng, Lương Bách Đình thần sắc điềm nhiên, “Ừm”

“Ổn chứ sếp, nếu không giảm bớt hai món nữa?” Thư Vận khách sáo hỏi.

“Cô đang lo lắng điều gì” Lương Bách Đình ngước mắt nhìn cô, ánh mắt lẫn lộn

sự khó hiểu không hề che giấu làm Thư Vận lập tức tức giận đến ngứa răng.

Nhà hàng Trung Quốc này không khó tìm, nó nằm xa khu thương mại, nhưng

lại ở vị trí tốt nhất tại trung tâm thành phố.

Phòng ăn liền kề là phòng có view sông, ngồi bên cửa sổ kính sát đất, toàn bộ

cảnh đêm ven sông của thành phố đều thu vào tầm mắt. Đèn chùm lộng lẫy xa

hoa phản chiếu ánh sáng lấp lánh, trung tâm bàn bày biện kiểu dáng núi non

và cây tùng bách trang nhã, phong cách trang trí có chút hòa quyện giữa

Trung và Tây, nhưng không gây cảm giác khó chịu.

Thời gian hẹn vẫn còn một chút, Thư Vận đang chụp ảnh, vòng bạn bè tối nay

của cô nhất định phải là cửu cung cách (chín bức ảnh).

“Cô phải chụp cái đĩa rau trộn này bao lâu nữa?” Lương Bách Đình thoáng nhìn

thấy bóng dáng cô nghiêm túc giơ điện thoại.

“Giám đốc Lương, tôi chỉ muốn ghi lại cuộc sống thôi, anh rộng lượng, cứ để

tôi chụp để đăng vòng bạn bè cho đẹp” Thư Vận lật album, nói thật.

Con người rốt cuộc khi nào mới có thể từ bỏ việc chụp di ảnh cho đồ ăn.

Lại còn muốn đăng công khai trên vòng bạn bè.

Lương Bách Đình không để ý đến cô nữa.

Toàn bộ bữa tiệc diễn ra vô cùng suôn sẻ, Lương Bách Đình phụ trách nói

chuyện, cô phụ trách ăn, vừa ăn, đầu óc còn phải lướt qua nội dung trò chuyện

của các vị lãnh đạo. Gần hai giờ, trong đó ít nhất một tiếng rưỡi là nói chuyện

phiếm vô nghĩa.

Thư Vận mặc một chiếc váy dài tương đối bó sát người theo phong cách thục

nữ, đặc biệt là ở vị trí eo bụng, ăn nhiều một chút liền bị bó vô cùng.

Chỗ ngồi của cô gần Lương Bách Đình, vì vậy một tay cô thường đặt dưới bàn

che bụng, cũng không dám ăn quá no.

Gần cuối bữa tiệc, đến lúc tính tiền.

Thư Vận mới nhớ ra chưa hỏi trước, tổng cộng khoản tiền này không thể để cô

trả trước rồi sau đó mới theo quy trình công ty chi trả được nhỉ.

Cô không có tiền.

Thư Vận đặt đũa xuống, lau miệng, sau đó bắt đầu âm thầm nhìn chằm chằm

mặt nghiêng của Lương Bách Đình.

Suốt bữa tiệc, cô nhận thấy Lương Bách Đình thực ra cũng không ăn nhiều

lắm, khách mời lần này quả thật có dẫn theo trẻ con, chủ đề trò chuyện cũng

thiên về chuyện gia đình, khóe miệng anh hiếm khi có thể nở nụ cười nhàn

nhạt.

Các vị lãnh đạo ở mỗi chỗ ngồi Thư Vận đều phải nhớ kỹ, nếu có thể gọi được

tên, các quy trình công việc tiếp theo không thể thiếu việc trao đổi với họ.

Lương Bách Đình còn muốn cô học hỏi cách các trợ lý khác chăm sóc ông chủ,

việc gắp thức ăn, bưng trà rót nước là điều không thể thiếu.

Thư Vận chỉ nhìn những món Lương Bách Đình không thích ăn để gắp, như vậy

món anh không muốn ăn sẽ vĩnh viễn đầy trong chén.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.