Boss Mặt Lạnh Là AI?

Boss Mặt Lạnh Là AI? - 48.



Sẵn sàng

Chương 26: Hành Trình Khảo Sát

6:30 sáng.

Thư Vận mở mắt ra trên giường khi chiếc đồng hồ báo thức thứ ba vang lên.

Buổi sáng đi công tác luôn bận rộn hơn so với lúc đi làm bình thường, cô

nhanh chóng rửa mặt đánh răng xong, nhìn lướt qua thời tiết.

Thành phố này liên tục mưa dầm mấy ngày, hôm nay sẽ tạnh, nhưng nhiệt độ

không khí không thay đổi nhiều, vẫn là nhiệt độ thấp.

Thư Vận mặc một chiếc áo khoác vest giản dị, lúc trước mua nó là vì nó rất có

phong cách sâm hệ Nhật Bản, thiết kế màu xanh biển, chất liệu vải không dày

mà ngược lại trơn láng mỏng nhẹ, kích cỡ đối với dáng người Thư Vận cũng

vừa vặn, bờ vai rộng cũng có thể mặc lên được.

Lúc chuẩn bị đi ăn sáng, Thư Vận vẫn chưa nhận được bất kỳ thông báo nào từ

Lương Bách Đình. Điều này chứng tỏ sáng nay anh không cần đến cô.

Hôm nay Thư Vận sẽ đi theo Thường tổng đến thăm nhà máy để tiến hành

khảo sát thực địa, sau đó sẽ tổng kết kết quả báo cáo cho Lương Bách Đình, vì

vậy lịch trình buổi sáng, Thư Vận sẽ hành động một mình.

Lễ tân khách sạn tìm thấy Thư Vận, nói rằng sẽ hoàn thành việc đổi phòng cho

cô trước 12 giờ, và xác nhận cô có vật phẩm quý giá nào cần xử lý đặc biệt

không.

Chương 26: Hành Trình Khảo Sát

Thư Vận sẽ không chạy về khách sạn tự mình giám sát việc đổi phòng vào lúc

12 giờ trưa, nên mọi việc đều do nhân viên khách sạn hoàn thành. Ngoại trừ

chiếc máy tính để lại trong phòng, chuyến công tác lần này Thư Vận không

mang theo vật phẩm nào quá quý giá.

Sau khi xác nhận xong chuyện đổi phòng, Thư Vận gọi điện thoại cho Lương

Bách Đình, báo cáo lịch trình trong ngày của anh và hỏi về những sắp xếp

khác.

“Ừ” Giọng nói khàn khàn hơi thở dốc của người đàn ông truyền đến tai cô qua

ống nghe.

Thư Vận nhìn đồng hồ, chắc là anh vừa tập gym xong. “Đại khái là như vậy,

Giám đốc Lương. Từ 12 giờ trưa đến 2 giờ rưỡi chiều là thời gian nghỉ ngơi cá

nhân của tôi, sau đó buổi chiều tôi dự tính cần một giờ đi tàu điện ngầm để về

nội thành”

“Không cần, buổi chiều trước khi họp, cô về cùng xe của tôi” Hơi thở của

Lương Bách Đình từ từ ổn định.

“Vâng, Giám đốc Lương. Nếu có việc gì anh cứ liên hệ với tôi bất cứ lúc nào”

Thư Vận nhẹ nhõm hẳn, tối qua cô còn lo lắng ở ngoại thành gọi xe không tiện,

ngay cả việc tìm một ga tàu điện ngầm cũng là vấn đề.

“Được” Giọng anh trầm thấp, lẫn với tiếng mũi khó nhận ra, có vẻ mệt mỏi, như

là không ngủ ngon.

Thư Vận buột miệng hỏi một câu: “Giám đốc Lương, hình như tối qua anh

không nghỉ ngơi tốt”

Đầu dây bên kia chậm chạp không trả lời, tiếng hít thở của người đàn ông rất

rõ ràng.

Cuối cùng anh ậm ừ một tiếng “Ừ” rồi cúp điện thoại.

Sáng sớm ra ai lại chọc cho anh ấy bực mình rồi.

Bữa sáng Thư Vận uống một ly sữa đậu nành rất ấm bụng, tâm trạng lúc này

không tệ, nghe Lương Bách Đình đang khó chịu, cô cảm thấy cuộc sống lại tốt

đẹp hơn vài phần.

Thường tổng đã sắp xếp xe riêng đến đón Thư Vận, trên đường đi Thư Vận trò

chuyện khá nhiều với thư ký của Thường tổng, cơ bản đều không rời xa đề tài

công việc.

Quy mô khu vực nhà xưởng rất lớn, lần này Thường tổng chỉ dẫn cô đi xem một

phần, xoay quanh những điều sẽ được triển khai trong hợp tác sắp tới với Lăng

Phong.

Buổi sáng phải đi lại rất nhiều, Thư Vận đã nghĩ đến từ tối qua, nên hôm nay cô

đi giày đế bằng thoải mái.

Mỗi câu Thường tổng nói đều là trọng điểm, những lúc ông ấy nói chuyện

phiếm thì lại dài dòng, nhưng khi nói đến công việc thì lại không hề mơ hồ. Chỉ

riêng việc xử lý thông tin trong đầu, Thư Vận cũng phải cố gắng lắm mới theo

kịp.

Cô còn muốn quan sát những chi tiết tỉ mỉ hơn, bởi vì bên đối tác chỉ muốn

cho cô thấy những điều tốt đẹp bên ngoài, tình hình thực tế mới là điều cô cần

xem để báo cáo lại cho Lương Bách Đình.

Nói chuyện công việc đến khoảng 10 giờ, trời quang mây tạnh, ánh nắng trở

nên gay gắt hơn.

Cô lén xem giờ, dự tính còn khoảng nửa tiếng nữa là có thể kết thúc công việc

buổi sáng, chuyện ăn trưa cô hơi lo lắng, sẽ không thật sự phải giải quyết ở

căng tin trong nhà máy của người ta chứ, ở nơi hoang vắng này, cô biết đi đâu

để đặt cơm hộp đây.

“Trưa nay hay là đến trang viên của tôi đi, ở ngay gần đây thôi, đầu bếp làm rất

nhiều món ăn đồng quê, hương vị rất ngon, cô thử xem?” Thường tổng nhiệt

tình mời.

Thư Vận hơi do dự.

“Lát nữa Giám đốc Lương chắc cũng sẽ đến, hai người vừa hay gặp mặt, tiện

cho lịch trình làm việc buổi chiều của hai người” Thường tổng giơ tay liếc nhìn

đồng hồ.

Thì ra câu nói về cùng xe của anh của Lương Bách Đình là như vậy.

Bữa trưa này tự nhiên cũng là ý của Lương Bách Đình.

Trang viên tư nhân trong miệng Thường tổng thiên về kiểu nông trang Trung

Quốc, chiếm diện tích rất lớn, khu vườn mô phỏng phong cách Tô Hàng, kiến

trúc nhà cửa lại phỏng theo kiến trúc cổ màu đen trắng kiểu mực nước phái

Huy, có ao cá, đình đài mang ý thơ họa sừng sững giữa hồ nước.

Bồn hoa đủ hình dạng, đều do Thường tổng tự mình lựa chọn và bày biện,

tượng sư tử bằng đá trước cổng trang viên càng giống như đúc.

“Không đến mức cao cấp như vậy đâu, cô cứ coi như là khu du lịch sinh thái

đi” Thường tổng dẫn cô đi dạo một vòng quanh trang viên trước.

Thư Vận không có sức chống cự với loại sơn trang này, những hàng cây xanh

mướt khắp tầm mắt khiến tâm trạng cô vui vẻ thoải mái.

Giờ nghỉ trưa Thường tổng không quấy rầy cô, để cô tùy ý đi dạo ở đây, nếu

muốn nghỉ ngơi thì phía đình ở sân sau còn có ghế mây.

Cô nằm trên chiếc ghế đung đưa dưới bóng râm, cuối cùng cũng tìm lại được

chút nhiệt huyết với nghề trợ lý. Không có ai quấy rầy cô, chỉ có một chú vẹt

nhỏ xinh đẹp nhốt trong lồng treo trên mái hiên bầu bạn.

Ánh nắng chỉ dừng lại trước mắt cô, nhắm mắt lại từ từ, cô có thể cảm nhận

được ánh sáng, nhưng sẽ không bị phơi nắng, cả người Thư Vận đều trở nên

thư thái.

Chỉ một lát sau, cô cảm thấy trước mắt tối sầm, như có một bức tường chắn

ánh nắng, chưa kịp mở mắt, giọng nói quen thuộc của người đàn ông đã truyền

đến từ phía trên đầu cô, “Ăn uống ổn chứ?”

Lương Bách Đình không biết đã xuất hiện trước mặt cô từ lúc nào.

Thư Vận nghiêm trọng nghi ngờ chuyện cô ăn liền hai chén cơm với món đồng

quê giữa trưa đã bị Thường tổng mách với Lương Bách Đình.

Thời gian nghỉ trưa, thân phận của cô lúc này không phải là trợ lý gì của anh,

chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi của nhân viên là không đúng, Thư Vận khuyên

Lương Bách Đình nên thức thời đi dạo chỗ khác, đừng đến quấy rầy cô.

Nhưng rất tiếc, Lương Bách Đình không hề có ý định rời đi.

“Dịch sang bên cạnh một chút” Lương Bách Đình duỗi chân dài ra, chiếc giày

da đế mỏng nhẹ nhàng đá vào chiếc ghế mây mà Thư Vận đang nằm.

Ý gì đây.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.