Chương 4: Trùng Sinh giả (2)
Giao phó xong việc chính, vị trung niên nam tử nghiêm mặt, giọng trầm xuống
cảnh cáo:
“Đạo hữu chớ xem thường. Chuyện này do chính lão tổ dùng đại thần thông
dòm ngó thiên cơ mà được. Đạo hữu làm việc gọn gàng, tránh đả thảo kinh xà
mà ảnh hưởng đại sự của lão tổ. Cũng mong đạo hữu chớ động lòng yêu quý
nhân tài mà dung túng sai người Nếu lão tổ truy xét ra bất kỳ gia tộc hay thế
lực nào che chở, hậu quả hẳn đạo hữu cũng rõ”
Trong lòng Trịnh gia chủ khẽ lộp bộp một nhịp, dù vô cùng khó chịu nhưng
người dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Trò chuyện xong, hai vị trung niên liền cáo từ, hóa thành độn quang rời đi, chỉ
còn lại bóng dáng Trịnh gia chủ trầm mặc nơi đình viện. Một lúc lâu sau, giữa
tiếng thanh trúc xào xạc, bỗng vang lên một tiếng thở dài nặng nề:
“Thế lớn a…! Gia tộc ta lập căn cơ chưa tròn trăm năm, ngồi chưa ấm mà
phong ba đã ập tới”
Đi không bao xa, vị sư đệ lại nói với vị trung niên nhân:
“Huynh nghĩ lần này là bí cảnh xuất thế hay lại là Trùng sinh giả?”
“Bí cảnh cũng tốt, trùng sinh giả cũng được. Nhưng khả năng cao là Trùng
Sinh giả, Ngu Quốc quá cằn cỗi, không thể sản sinh ra Hóa Thần tu sĩ. Bí cảnh
cần có ý cảnh, linh lực giao thoa sinh ra không gian bạo động cùng hệ sinh
thái đặc thù, mà Ngu Quốc thì thiếu hết thảy. Đây cũng có thể là cơ duyên của
Thánh Cung chúng ta bước thêm một bước, chỉ là phạm vi thiên cơ hỗn loạn
quá lớn, không thể giăng lưới tóm gọn, nên mới cần nhiều Kim Đan gia tộc
cùng hợp sức thu nhỏ phạm vi…” – Vị sư huynh vừa nói vừa điều khiển phi kiếm
đi đến các gia tộc khác để tiếp tục giao phó sự tình.
Nhắc đến Trùng Sinh giả, trong mắt người sư đệ lóe lên một tia ác niệm. Vì cái
gì bọn chúng được cơ hội thứ hai? Vì sao bọn hắn tiến cảnh thần tốc vượt xa
thiên kiêu lại còn được thiên cơ che chở? Còn vô số đồng đạo khổ tu chỉ cần
một bước sai lầm liền vạn kiếp bất phục.
Bản thân hắn, chỉ vì lỡ biết bí mật này mà bị lão tổ hạ cấm chế, một khi để lộ,
lập tức hồn phi phách tán, không nhập luân hồi.
Có người sẽ hỏi: vì sao Hóa Thần lão tổ không tự mình động thủ truy tìm Trùng
Sinh giả? Ngu Quốc quá lớn, không chỉ Thánh Cung biết đến Trùng SInh Giả,
chỉ cần Thánh Cung có động tác lớn, tất sẽ kéo theo ánh mắt của vô số thế lực
khác. Mà cơ duyên… từ xưa đến nay, ai chẳng muốn độc chiếm?
Thuở ban đầu, khi Trùng Sinh giả vừa xuất hiện, tu hành giả bản giới không
khỏi bỡ ngỡ. Trước hết là tốc độ tu luyện của họ, nhanh hơn hẳn thiên kiêu các
đại tông môn. Rồi đến những dị vật kỳ lạ, pháp bảo chưa từng thấy, và những
nước đi táo bạo không tuân theo lẽ thường. Những nhân vật như vậy, người
thường chỉ cho rằng “Tiền vô cổ nhân,hậu vô lai giả”
Tuy nhiên, tài nguyên tu chân giới hữu hạn. Đỉnh cao của giới này – Các Hóa
Thần lão tổ cũng chỉ có bấy nhiêu vị. Mỗi một thiên kiêu xuất thế, đồng nghĩa
với việc tương lai ra thêm cái hóa thần. Bất kỳ mối họa nào cũng nên bóp từ
trong trứng nước, đó là đạo lý thiên kinh địa nghĩa, không chỉ ở tu chân giới.
Sự xuất hiện của những nhân vật nghịch thiên cuối cùng cũng lọt vào tầm mắt
các lão tổ. Có người muốn trừ đi một Hóa Thần tương lai, có người nghi ngờ cơ
duyên phi thăng, nên quyết định động thủ. Từ đây, bí mật về Trùng Sinh giả
dần lộ ra.
Những ký ức thu thập từ việc sưu hồn Trùng Sinh giả ban đầu có thể nói là
kinh thiên động địa. Pháp bảo bay lơ lửng dưới điều khiển của người phàm, vũ
khí hình nấm với sức công phá kinh người… Ngay cả với tầm mắt của Hóa
Thần, đây vẫn là cơ duyên sống mà phải tranh giành. Giả sử thiền sư Sa Quốc
nhờ ký ức Trùng Sinh giả mà khai sáng thiền pháp đại thừa, cũng chỉ là một
trong số muôn vàng cơ duyên mà Trùng SInh Giả mang đến.
Qua nhiều đời tranh giành và truy sát, các Hóa Thần lão tổ cũng dần suy ra
một số phương pháp đối phó. Trùng sinh giả từ chư thiên vạn giới, được thiên
đạo ưu ái cho thêm cơ hội lần hai gây ra thiên cơ nhiễu loạn. Từ đó mà suy
tính thiên cơ rồi truy sát.
Nhưng vì sao họ lại được thiên đạo ưu ái đâu? Có người nói là thiên ý. Cũng có
người nói là tu chân giới tranh giành chém giếc bấy nhiêu năm mà tích tụ
vô số oán khí. Trùng Sinh giả được đưa đến như một biện pháp thay máu sinh
linh bản giới mà chấp chưởng thiên địa.
Nhưng không phải cứ xuyên việt hay trùng sinh là vô địch. Bao nhiêu kẻ tài
hoa, từ lính đặc chủng cho đến thiên tài bác học, vẫn có kẻ chết yểu, người
không hợp thời. Cuối cùng, tất cả chỉ để lại hai chữ “Đáng tiếc”.
…
Trong từ đường Trịnh gia, hàng dài bài vị xếp ngay ngắn. Những bài vị mới tinh
của tộc nhân một trăm năm trước, kẻ đã máu đổ thân vong để tranh đoạt
quyền quản lý Thanh Trúc Sơn, nay chỉ được đặt thấp hơn một tầng so với tiên
tổ – Những linh vị đã nhuốm màu năm tháng.
Biết sự tình chẳng thể chậm trễ, Trịnh gia chủ lập tức triệu hồi toàn tộc nhân
mở hội nghị. Trong đại sảnh, không khí ngưng trọng như núi đè, từng người
lắng nghe gia chủ trần thuật lại lời dặn của hai vị đệ tử Thánh cung. Càng
nghe, sắc mặt từng tộc nhân càng thêm chấn kinh.
Trịnh gia chủ dứt lời, một hồi trầm lặng bao phủ, để mỗi người tự thẩm thấu tin
tức. Cuối cùng, một vị tộc nhân trẻ tuổi đánh vỡ sự ngột ngạt lên tiếng, giọng
mang theo mấy phần qua loa:
“Thần bí nhân bọn chúng muốn tìm như hạt cát trong sa mạc, cả cái thiên cơ
Ngu Quốc dao động chứ không riêng gì huyện Nghĩa Hoài. Không tìm được
cũng không trách chúng ta a”
“Vả lại người họ muốn tìm có tốc độ tu luyện nhanh như vậy, đến thiên kiêu
còn không bằng. Trở thành kẻ thù với người đó cũng đủ khiến Trịnh Gia ta sức
đầu mẻ trán!!” – Một người khác gật đầu phụ họa
Lời còn chưa dứt, một vị tộc lão râu tóc bạc phơ liền vỗ mạnh bàn, quát lớn:
“Hồ đồ! Đây là lệnh của Thánh cung, há có thể qua loa tắc trách? Một cái
phàm nhân còn bị bọn họ truy tra, huống hồ cả Trịnh gia chúng ta. Các ngươi
chán sống cũng đừng đưa cả tộc vào chỗ chết!”
Cũng có vài người không dám dứt khoát, mang tâm lý may rủi, nhỏ giọng nói:
“Cũng có khi… chẳng qua là bí cảnh xuất thế”
2.html]
Trong đại sảnh thoáng chốc ồn ào như chợ, tiếng người tranh cãi không dứt.
Một hồi lâu, một vị lão giả râu tóc bạc phơ mới chậm rãi cất giọng, lời nói trầm
ổn mà dứt khoát:
“Là phúc thì không phải họa, là họa cũng chẳng tránh khỏi. Lão phu cho rằng
trước tiên nên phái tộc nhân dò tìm dấu vết không gian ba động. Nếu quả thật
có bí cảnh xuất thế thì lập tức phong tỏa tin tức, sớm bẩm báo Thánh Cung.
Bọn họ ăn thịt, Trịnh gia ta ít ra cũng phải được húp canh.
Nếu không thấy động tĩnh gì, vậy thì tập trung tìm người. Cử thêm tộc nhân tọa
trấn ở các thành trì phàm giới, âm thầm dò xét mấy phường thị xem có tán tu
nào quật khởi khác thường. Ngoài ra, cũng nên cho vài tộc lão hóa phàm, trà
trộn vào nhân gian, dò xem có nhân vật phong vân nào xuất thế. Bộ mặt Hóa
Thần vẫn là phải cho. Nhưng cần thu thập thêm tin tức về kỳ nhân, kỳ vật,
cũng là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Tóm lại, tìm một nhân vật mà thôi, không cần dại dột lấy mạng mình chôn
theo. Chỉ cần có vật chứng, giao nộp lên Thánh Cung. Trịnh gia ta cũng không
cần lội vũng nước đục này”
Lời lão vừa dứt, không khí trong sảnh lại chìm vào trầm mặc. Nhóm tộc lão thì
vuốt râu cân nhắc, nhóm trung niên thì vuốt cằm đăm chiêu.
Một lúc sau, ý kiến của vị lão giả nhanh chóng được đa số tộc nhân tán đồng.
Trịnh gia chủ gật đầu chốt quyết định, nhưng vẫn để lại một đường lui:
“Gia tộc cứ thế mà làm. Nhưng thỏ khôn thường có ba hang. Trịnh Phương
Tuấn, ngươi mang theo một nhánh tộc nhân rời khỏi Ngu Quốc, tìm chỗ đất
lành mà gây dựng căn cơ. Nếu Trịnh gia chẳng may gặp biến, ít nhất cũng còn
hương hỏa để kéo dài”
Lời vừa dứt, ánh mắt mọi người liền dõi về phía một thanh niên mày kiếm mắt
sáng, thần thái ngạo khí hiển lộ. Nguyên lai, Trịnh Phương Tuấn cũng là thiên
tài tu luyện của gia tộc. Nhờ có tài nguyên bồi dưỡng từ gia tộc, Trịnh Phương
Tuấn thành công Trúc Cơ năm 35 tuổi, hiện tại đã đột phá Trúc Cơ Trung kì khi
mới qua 60, cũng được coi là trẻ tuổi so với Trúc Cơ tu sĩ.
Là thiên tài nên trong người cũng có ngạo khí. Nghe đến các tộc thúc tỏ ra e
sợ đối với người thần bí, trên mặt hắn chẳng có lấy nửa điểm hoang mang,
thậm chí còn ẩn ẩn một tia khinh miệt đối với cái gọi là “Người thần bí” .
Phải biết, tu tiên gia tộc không phải muốn đặt chân đâu thì đặt. Mọi linh địa
đều là miếng thịt béo, muốn tranh đoạt thì vừa phải có thực lực để tranh, vừa
phải có tiềm lực để giữ. Thanh Trúc Sơn tuy bị xem là cằn cỗi, nhưng đối với
phàm nhân và tán tu mà nói vẫn là bảo địa khó cầu. Trịnh gia muốn đoạt
quyền quản lý nó, cũng phải liều mạng tranh đấu với không ít kim đan gia tộc
khác mới giữ được đến nay.
Huyện Nghĩa Hoài bao rộng năm trăm dặm vuông, lại có một mảnh Thanh Trúc
Sơn xem như linh địa. Kẻ nào nắm được Thanh Trúc Sơn, liền chẳng khác nào
vua không ngai nơi này, tài nguyên thu về trải dài từ phàm nhân cho đến các
gia tộc phụ cận đều phải dựa hơi.
Bởi vậy, quyết định di dân rời khỏi tổ địa, thực chất là việc cực kỳ khó khăn.
Nhánh người kia không chỉ từ bỏ tài nguyên linh sơn, mà đến đất khách quê
người còn phải va chạm với địa đầu xà. Chỉ từ một quyết định này đã đủ thấy
Trịnh gia chủ ký thác kỳ vọng rất lớn vào Trịnh Phương Tuấn, coi hắn là kẻ kế
thừa tiền đồ gia tộc.
Trong khi đó, sóng ngầm đã bắt đầu nổi lên, không chỉ ở Huyện Nghĩa Hoài mà
cả trên phạm vi toàn Ngu Quốc. Thế nhưng nhân vật chính dẫn đầu cơn sóng
ấy, giờ phút này vẫn hoàn toàn không hề hay biết. Mà cho dù có biết thì hắn
cũng làm được gì?
Thần tiên đánh nhau mà, lôi cái Gen Z vào làm gì?
…
Đoàn người Tâm Thạch vừa rời cổng thành Cổ Lư. Tại một góc khuất, một gã
thất cái gầy gò, đôi mắt híp híp mang theo sự tham lam quay người đi về một
cái miếu bỏ hoang.
Trần Gia Thôn,
Sau một ngày bôn ba thì đoàn người Tâm Thạch cũng đã về đến đầu thôn
trước trời tối. Cũng may là không gặp phải bất trắc gì. Bà con trong thôn tụ tập
đón chào đoàn người trở về. Dần Cửu bắt đầu giao trả ít đồ mà được nhờ mua
giúp, tiền bán lợn cũng được 50 lượng bạc, hắn giữ phần lớn nhưng cũng chia
10 lượng bạc thành nhiều quan tiền chia cho mấy thanh niên đi theo hộ tống.
Tâm Thạch cũng được chia 8 quan tiền, còn không đủ tiền đút lót lính canh, đó
là tổng tiền hắn được chia từ tiền bán lợn,gà và thỏ. Không phải là Dần Cửu
chia ít, mà là lính canh lòng tham không đáy. Tâm Thạch cùng cu Tí với cu Sửu
mang tiền từ việc bán hàng trả lại cho mấy thẩm trong thôn, hắn không ăn bớt
đồng nào, thay vào đó hắn trình bày về cầu trúc cho mấy thẩm và nhờ họ đan
giùm để mang vào thành bán. Xong việc, hắn mang tâm tình thư sướng về nhà.
Về trước cửa nhà, hắn không khỏi thở dài ngán ngẩm.
“Còn không có cái cửa hẳn hoi, may là ta cũng chả có cái gì để người ngấp
nghé, cửa không có nhưng lòng không thể không phòng”
Hắn lắc lắc đầu dọn dẹp suy nghĩ, cố gắng lấy lại tâm trạng tích cực rồi vào
việc cần làm. Hắn tìm một ít lá, cành khô rắc xung quanh nhà để khi có người
tiếp cận sẽ tọ ra tiếng động. Bước vào nhà, lấy tấm ván gỗ lấp cửa và chèn
mấy hòn đá như cách nguyên thân từng làm. Bắt đầu đun nồi nước sôi luộc
mấy củ khoai ăn lót bụng, nhờ có ký ức nguyên thân, tuy hơi chật vật nhưng
vẫn đun được nồi nước sôi để luộc củ khoai, nhìn tình cảnh này hắn quyết tâm
mục tiêu đầu tiên là phải cải thiện bữa ăn, chứ cứ mãi như này Gen Z nào sống
nổi.
Nhìn cửa tồi tàn hắn nhớ tới Bài thơ về Tiểu đội xe không kính mà hắn đã được
học, dù chỉ nhớ được một đoạn nhưng cũng đọc để tâm trạng tốt hơn
“Không có kính không phải vì xe không có kính
Bom giật, bom rung kính vỡ đi rồi
Ung dung buồng lái ta ngồi,
Nhìn đất, nhìn trời, nhìn thẳng”
Vừa đọc vừa cười, tâm trạng dần tốt lên. Nếu người Thánh Cung thấy được
cảnh này sẽ hận không thể lăng trì, phong hồn, dốt xác hắn đi
P/s Thực ra mình muốn đề cập bài Tức cảnh Pác Bó của Bác sẽ hợp hơn
nhưng cũng rén tay, mang thơ của Bác vào với tinh thần yêu nước nhưng cũng
sẽ có người nói này nói kia. Chụp tác giả cái nồi chế nhạo thơ Bác thì mình
chịu.
Có hơi giải thích nhiều vì nó tốt cho cốt truyện sau này. Nhiều người sau khi
nghe đến thế giới còn trùng sinh giả sẽ bỏ ngang, hold up mà nghe mình giải
thích. Mình muốn xây dựng thế giới có nhiều trùng sinh giả là coi như sự công
bằng, vì cái gì mà chỉ mình Tâm Thạch được xuyên không đâu này. Cũng thích
hợp cho việc mình cài một số nhân vật làm đá kê chân cho Tâm Thạch nhận ra
“Không phải cứ xuyên không là vô địch”.