Chương 18: Gen Z tìm việc làm (3)
Hắn đều đều giữ nhịp. Tiếng bước chân đằng trước dần thưa. Nhiều người bắt
đầu loạng choạng. Nhưng Tâm Thạch chỉ cảm thấy thân thể mình như đang
nóng lên, hắn dần quen nhịp chạy, hơi thở bắt đầu ổn định.
“Thì ra mấy thằng bạn hay đá bóng không lừa ta… Thở mũi đúng là dễ lấy lại
sức hơn nhiều”
Mặc dù Tâm Thạch dần bị bỏ lại phía sau, nhưng hắn cũng không gấp. Đường
dài mới biết ngựa hay. Ánh mắt hắn liếc nhìn về đám người phía trước lại
không mang theo thần sắc gấp gáp, mà chỉ có sự quyết tâm.
Thời gian dần trôi, một khắc đồng hồ qua đi. Tâm Thạch dần thấy có vài người
đã bắt đầu dừng lại ho khan, cũng có kẻ khác tiếp tục chạy nhưng trạng thái
lúc này đã thở bằng lưỡi rồi. Không chỉ mình Tâm Thạch mới biết chiến thuật
này, cũng có vài người như hắn. Khởi đầu chậm chạp nhưng bây giờ đã vượt
kha khá người. Những kẻ chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của hắn càng ngày
càng nhiều.
Bài thi chạy cứ thế nhẹ nhàng vượt qua. Trở về vạch đích, Tâm Thạch không
đứng yên một chỗ mà đi qua lại để ổn định nhịp tim.
“Công nhận kiến thức hiện đại vẫn dễ dùng rất nhiều” – Tâm Thạch nghĩ thầm,
miệng hắn giương lên một đường cong.
Hai khắc đã hết, lại ba hồi trống báo hiệu vang lên. Tổng cộng hai trăm người
vượt qua bài thi này. Những kẻ không kịp vượt qua vạch đích trước khi hết thời
gian thì thở dài tiếc nuối. Có kẻ vừa đủ vượt qua thì cười trên nỗi đau của
người khác. Những người không vượt ải khảo thí thì lủi thủi rời đi khỏi võ tràng.
Tâm Thạch nhìn xung quanh, thấy người dự thi vẫn còn nhiều đến vậy thì có
hơi thất vọng.
“Nhưng cũng đúng mà thôi, chạy thôi mà, ai có hai chân là chạy được”
Không để bản thân thất vọng quá lâu, vì hắn biết, bài khảo thí thể lực chưa
dừng lại ở đây. Quân đội mà, chạy chỉ là khởi động thôi, không nghe thấy tên
võ tướng nói bọn hắn phải chạy ba vòng như vậy mỗi sáng sao?
Đám binh sĩ bắt đầu thu dọn dây mốc, thay vào đó là những khối đá lớn, cọc
gỗ dựng sẵn.
Trước mặt mọi người là hàng chục tảng đá tròn được đánh dấu bằng vôi
trắng, đều đề số tám mươi. Đề khảo thí bắt buộc phải nâng qua nửa người, giữ
lấy ba hơi thì coi như qua ải.
Khi nhìn thấy cảnh này, Tâm Thạch cảm thấy trong lòng đắng chát. Hắn cảm
thấy nếu có cầu đồng bào tổ quốc thì cũng không có phép màu nào xảy ra, có
khi phải xin Niu-tơn một ít mặt mũi thì may ra qua ải.
Đám thí sinh xung quanh cũng biết là sẽ tới tiết mục gì nên cũng không ai bất
ngờ. Nhưng nhìn thần sắc của mỗi người, không phải ai cũng tự tin vượt qua
bài này. Bởi cả một tảng đá như vậy đã có tám mươi cân nặng. Nếu là một
người trưởng thành khỏe mạnh có thể sẽ đủ sức để nâng. Nhưng đa phần
những người ở đây là người số khổ, ai cũng muốn được truyền võ đổi đời, giờ
lại ra bài khảo thí như thế này lại có vẻ làm khó bọn họ quá.
Mấy người xung quanh lại nhỏ giọng bàn tán:
“Này không phải chiêu tuyển võ giả vào dạy võ đi?”
“Đành chịu thôi! Ta sớm biết không phải chuyện gì dễ ăn”
Còn những kẻ cao to lúc này thần sắc như thí sinh bốc trúng bài tủ. Ai nấy đều
khoanh tay tỏ vẻ tự tin.
Vị võ tướng cũng không nói nhiều. Chỉ ra hiệu cho người đọc tên bắt đầu khảo
thí. Tên của từng người được vang lên. Ai nấy đều cắn răng dồn lực, tay nổi
gân xanh, mắt đỏ tơ máu, nhưng đa phần chỉ đủ để khiến tảng đá nhúc nhích.
Những kẻ cao to dù nâng được lên độ cao nửa người nhưng cũng chẳng dễ
dàng gì.
“Lâm Sở Khanh”
Lúc đọc đến tên này thì từ trong đám người, một nam tử cao to bước ra. Ánh
mắt hắn đầy tự tin, bước đi từ tốn đến gần tảng đá cứ như đây là giây phút
trọng đại trong đời hắn. Sở Khanh nhìn xung quanh, bắt gặp được Tâm Thạch
đang nhìn đến. Hắn nở một nụ cười lạnh khiêu khích hướng đến Tâm Thạch.
Tâm Thạch đến bây giờ mới biết được tên của kẻ gây hấn với hắn. Trong ba kẻ
từng gây chuyện, tên cầm đầu chính là hắn – thân hình cao to, vai rộng, mặt
chữ điền. Giờ đây lại hiên ngang khiêu khích hắn.
“Hóa ra là Sở Khanh a, cha mẹ đặt tên khéo thế không biết?” – Vừa nghĩ, Tâm
Thạch vừa gửi một ánh mắt trìu mến đến đối phương. Không những thế, hắn
còn làm một cái ngón tay giữa trao đi.
Hành động này của Tâm Thạch lại khiến Lâm Sở Khanh bối rối. Hắn cảm thấy
ngón tay giữa tượng trưng cho điều gì đó không tốt đẹp nhưng hắn không thể
chứng minh. Giám thị khảo thí trông thấy Sở Khanh đứng ngơ ra một hồi mà
vẫn chưa nâng tạ bèn quát:
“Còn không mau nâng tạ! Lề mà lề mề ra thể thống gì?”
Lâm Sở Khanh bị tiếng quát chói tai đánh tỉnh, hắn hận hận nhìn về Tâm
Thạch rồi tiếp tục khảo thí. Đương nhiên cũng không có bất ngờ gì xảy ra, hắn
thành công vượt qua. Lâm Sở Khanh nở nụ cười đắc chí hướng đến Tâm Thạch
thì lại thấy Tâm Thạch lại giơ ra ngón giữa đợi sẵn. Đang lúc hai người so
chiêu từ xa thì bỗng nghe:
“Trần Tâm Thạch”
Nghe đến tên mình, Tâm Thạch hít sâu một hơi, hắn thu hồi “ngón giữa đại
pháp”. Né tránh ánh mắt của Lâm Sở Khanh. Mắt không thấy, tâm không
phiền. Bước đi của hắn lúc này rất vững vàng, giống như hắn biết bản thân
cũng chẳng vượt qua nên cũng không muốn thua về khí thế.
Bước đến tảng đá, Tâm Thạch hít sâu một hơi, dồn trọng tâm thấp xuống, hai
tay dang rộng ôm tảng đá vào lòng. Hắn cắn răng, gân xanh nổi lên khắp
cánh tay, mặt hắn đỏ bừng. Nhưng quả nhiên, tảng đá khẽ nhích lên được
chừng mấy tấc – rồi “rầm” một tiếng, trở lại mặt đất. Niu- tơn cũng không hiện
ra cứu hắn như lời hắn cầu.
Cả người Tâm Thạch như bị hút sạch khí lực. Hắn thở hồng hộc, mồ hôi nhỏ
giọt xuống nền đất.
“Ài, vẫn là quá yếu một chút” – Tâm Thạch thở dài trong lòng.
“Ha ha ha… Phế vật!” – Lâm Sở Khanh thấy cảnh này liền cười sang sảng, hòng
chế nhạo Tâm Thạch. Hai tên đàn em thấy thế cũng cười theo.
Tâm Thạch không có để ý đến bọn hắn, vốn sau khi hắn thấy mấy hòn đá tảng
mang ra thì trong lòng đã chuẩn bị tâm lý thất bại. Hắn cũng không phải người
mơ mộng, không hề nghĩ sẽ có phép màu nào diễn ra. Nhưng đúng lúc này, hắn
nghe tiếng ai hỏi:
“Ngươi là Trần Tâm Thạch phải không?”
Tâm Thạch hơi khựng lại một chút, hắn lại ngước lên nhìn, thấy giám thị khảo
thí nhìn mình. Hắn vô thức gật gật đầu xác nhận. Tên giám thị thấy thế thì chỉ
tay về một hướng rồi nói:
“Đến bãi phía tây đợi một chút”
Tâm Thạch nghe thế thì hơi bất ngờ. Trong lòng hắn xác định nếu có thất bại
thì thôi, tệ quá thì kiếm cái bang hội vào rồi lăn lộn cũng được. Nhưng nghe
tên giám thị thì có vẻ như còn bước khảo thí hay cái gì đó ở phía sau.
“Không lẽ đi khảo thí còn phát cơm hộp mang về?” – Trong đầu Tâm Thạch
chạy qua dòng suy nghĩ.
Thấy Tâm Thạch không bị đuổi về như bản thân tưởng tượng, Lâm Sở Khanh
hậm hực hừ mũi coi thường.
lam-3.html]
“Hừ, hẳn là bị đẩy xuống làm cái hạ nhân đê tiện. Xách nước bổ củi mà thôi” –
Nói xong hắn không để ý đến Tâm Thạch nữa.
Bọn hắn vốn là du côn ngoài chợ, nhưng ngoài đấy nhiều nhân sĩ giang hồ,
không dễ chèn ép. Đến đây khảo thí cũng vì muốn học võ công Trác Gia, nhân
lúc gặp Tâm Thạch thì thấy hắn non nớt dễ bắt nạt mà gây hấn. Thấy Tâm
Thạch bị đưa về một nơi khác thì Lâm Sở Khanh nghĩ rằng Tâm Thạch được
giữ lại để làm một tên hậu cần. Hậu cần trong thương đội cũng không khác hạ
nhân là mấy, nếu thế thì bọn hắn còn có thể chà đạp Tâm Thạch dài dài.
Còn Tâm Thạch lúc này thì vừa di chuyển, trong đầu lại hơi rối rắm. Hắn có xúc
động muốn lẻn trốn khỏi võ tràng nhưng sau khi đi về bãi phía Tây thì đôi mày
hắn hơi nhướng lên.
Trước mắt hắn là một khoảng đất dài, hai bên dựng đầy giá gỗ, trên mỗi giá
đều treo cung tên và ống đựng tiễn. Cách xa tầm hai mươi trượng, những bia
gỗ hình tròn dựng thẳng hàng, mũi tên cắm chi chít xung quanh, có cái xuyên
trúng hồng tâm, có cái cắm xiêu vẹo ra ngoài.
Tâm Thạch quan sát một vòng, liền nhận ra ở đây đã có mấy người đứng sẵn –
toàn là những kẻ vừa trượt khảo thí nâng tạ giống hắn. Thấy thế, hắn thở phào
nhẹ nhõm.
“Hẳn là còn khảo thí bắn cung đi. Còn phần nâng tạ giống như là tuyển thẳng,
cái này coi như vé vớt” – Tâm Thạch nghĩ nghĩ, tự tìm lý do bổ não.
Đợi chừng nửa canh giờ, một đoàn khoảng năm mươi người được dẫn về phía
bên bãi Phía Tây. Nhìn thân thể đám người này gầy yếu, người tốt hơn thì thân
hình thon gọn một chút nhưng hẳn đều tạch vòng nâng tạ.
Một tên binh sĩ đứng ra chắp tay với đám người Tâm Thạch rồi nói:
“Chư vị nhìn qua hẳn cũng đoán được. Đây là bãi khảo thí cung thuật. Thạch
Mã thương đội không muốn lãng phí nhân tài, nên mới mở thêm một vòng
khảo thí. Khoảng cách ngắm bắn là mười lăm trượng, chỉ cần bắn trúng năm
mũi trên mười thì coi như đạt tiêu chuẩn”
Nói xong, hắn phất tay ra hiệu. Một binh sĩ khác ôm một quyển danh sách
bước ra, bắt đầu đọc tên từng người. Động tác của bọn họ nhanh gọn, khiến
đám người vừa hoang mang vừa có chút khẩn trương.
Phần lớn trong số họ vốn là thợ săn, nhưng cung gỗ trong tay họ chỉ bắn
được tầm mười trượng trở lại. Thậm chí nếu vượt qua khoảng năm đến sáu
trượng thì sát thương của mũi tên đã giảm đi rất nhiều. Huống gì, bây giờ bọn
họ phải ngắm bắn ở khoảng cách mười lăm trượng.
Giám thị vẫn điềm nhiên, không hề để tâm đến thần sắc của bọn người phía
dưới. Thực ra, đây đã là mức khảo thí được hạ xuống – theo quy định vốn dĩ là
hai mươi trượng. Nhưng thương đội nhận được lệnh giảm bớt tiêu chuẩn để
tìm thêm nhân thủ cho nhanh mà thôi.
Từng kẻ được gọi tên tiến lên, nhận lấy cung và bó tên. Khi vừa chạm tay vào,
phần lớn đều sững người. Loại cung này dài, nặng, dây dày như thừng – khác
hẳn thứ họ quen dùng. Mấy người ướm thử dây cung thì thần sắc chợt hiểu,
hóa ra đây là trường cung quân dụng, được thiết kế giúp lực bắn mạnh hơn,
tầm bắn tối đa vượt xa rất nhiều so với cung thường mà bọn họ dùng để săn
bắn.
Tâm Thạch quan sát trường cung trên tay đám người thì đồng tử hắn mở to.
Hắn đã ngời ngợi khi thấy mấy cây cung được treo từ đằng xa, cảm giác khá
quen như đã gặp ở đâu đó. Đến khi đứng gần quan sát thì hắn mới phát hiện
loại cung này không khác mấy so với cung mà bọn thổ phỉ sử dụng trong lúc
truy sát bọn hắn.
Không chừa thời gian cho đám người kịp thích nghi với vũ khí mới, tên binh sĩ
phất cờ ra hiệu bắt đầu ngắm bắn. Đám người thấy cờ hiệu liền lật đật cài tên,
động tác vụng về như chưa từng bắn cung bao giờ. Loạt tên đầu tiên bay đi
xiêu vẹo, phần lớn đều cắm xuống đất trước bia ngắm – bởi lực kéo chưa đủ
mạnh, còn tầm bắn thì vượt xa kinh nghiệm săn bắn của họ.
Sau vài loạt tên, đám người mới dần làm quen được với độ nặng của trường
cung. Nhưng lúc ấy thì đã quá trễ – đa phần chỉ trúng được hai, ba mũi rồi hết
tên trong tiếc nuối.
Mỗi người chỉ được cấp mười mũi, tương đương chỉ có năm lần được phép sai.
Vì lãng phí những loạt đầu để làm quen, gần như tất cả những thí sinh đầu tiên
đều trượt khảo thí.
Giám thị quan sát hồi lâu rồi lại cất giọng:
“Tâm Thạch, Hồng Đại, Kiệt Tuất, Đam Sa, Lưu Hiệp. Vào hàng khảo thí!”
Cả nhóm năm người bước ra. Vì tổng số thí sinh chỉ khoảng năm mươi nên đến
lượt Tâm Thạch cũng chẳng phải đợi lâu.
Hắn nhanh chân tiến lên, nhận lấy trường cung từ tay người vừa thi xong. Nhìn
qua tưởng hắn có vẻ vội vàng, thực ra là muốn tranh thủ thời gian thử ướm lực
kéo.
Cảm giác quen thuộc ập đến đôi bàn tay làm hắn nổi da gà. Từ độ nặng đến
lực kéo y hệt. Đây chính là trường cung mà lũ thổ phỉ sử dụng, chỉ có một chi
tiết nhỏ khác biệt là hai đầu của cung có khắc chữ “Trác” biểu hiện cho vật
dụng thuộc sở hữu Trác Gia mà thôi.
Tâm Thạch biết đây không phải là lúc để bận tâm những chuyện khác. Hắn lắc
đầu, dọn dẹp suy nghĩ để tránh bị ảnh hưởng.
Hắn hít sâu, đứng vào hàng. Trước mặt là bia gỗ cách chừng mười lăm trượng.
Với cung săn bình thường, tầm bắn hiệu quả chỉ khoảng năm, sáu trượng.
Trường cung trong tay hắn ướm thử thì có vẻ như tầm bắn tối đa là ba mươi
trượng. Nhưng Tâm Thạch lực kéo còn yếu, dù dây cung căng hết cỡ thì nhắm
chừng cũng chỉ đủ khoảng 15 trượng khoảng cách.
Cờ hiệu lại lần nữa giơ lên cao.
Tâm Thạch hít sâu một hơi, cài tên lên dây. Ánh mắt hắn híp lại, tập trung đến
mức dường như cả âm thanh quanh mình đều biến mất, hắn cố tưởng tượng
những tấm bia gỗ là những tên thổ phỉ để lấy thêm động lực. Tâm Thạch kéo
cung hết khả năng có thể. Cánh tay run rẩy, gân xanh nổi lên. Mồ hôi lạnh chảy
dọc sống lưng. Cờ hiệu hạ xuống, hắn thả dây cung.
Vút! Vút! Vút!.
Tất cả mũi tên đều trượt mục tiêu. Nhưng Tâm Thạch không nản chí. Vốn hắn
đã sở hữu loại trường cung này từ đám thổ phỉ. Nhưng vì sợ lãng phí mũi tên
nên hắn không tập luyện nghiêm túc mà thôi. Giờ có cơ hội, hắn nhanh chóng
tìm được cảm giác quen thuộc sớm hơn những người khác.
Chỉ trượt thêm ba mũi. Đến mũi thứ năm, Tâm Thạch đổi tư thế, lực kéo, chỉnh
góc ngắm. Cung căng lên, dây bật ra.
Phập!
Mũi tên găm vào tấm bia gỗ vang lên tiếng động, khiến mấy thí sinh cùng lượt
khảo thí với hắn đồng loạt nhìn qua. Mũi tên ghim sâu vào mép bia gỗ. Dù chỉ
trúng vòng ngoài nhưng cũng đủ khiến cả bãi bắn khẽ xôn xao.
Nhìn vẻ mặt non nớt của Tâm Thạch, nhóm người bất ngờ không thôi. Một tên
thiếu niên kéo dây cung còn không đến mức giới hạn, nhưng lại là người đầu
tiên bắn trúng bia gỗ trong nhóm bọn hắn.
Tên giám thị nhìn thấy cảnh này thì khẽ gật đầu. Nói thầm:
“Sức kém một chút, vẫn còn trẻ. Có thể đào tạo thêm”
Tâm Thạch mặc kệ cho đám người ngạc nhiên. Hắn cứ tiếp tục cài tên kéo dây,
tập trung hết sức lực. Có vẻ như mũi tên đầu tiên trúng đã cho hắn một chút
buff sức mạnh tinh thần, khiến dũng khí hắn dâng trào. Lúc này, Tâm Thạch
cảm thấy cảm giác “sướng” khi sử dụng trường cung. Thử tưởng tượng ám sát
kẻ địch từ khoảng cách năm mươi mét mà bọn hắn chẳng thể làm gì được
mình mà xem. Có sướng không?
“Đây hẳn là cảm giác của bọn thổ phỉ đi?” – Tâm Thạch thầm nghĩ trong lòng.
Phập! Vút! Phập!
Từng mũi tên nối nhau lao đi, găm chắc trên bia gỗ.
Khi mũi tên cuối cùng rời tay, giám thị cất tiếng:
“Đủ năm trên mười. Đạt chuẩn”
Đám người xung quanh sững lại, còn Tâm Thạch khẽ buông một hơi thở phào
nhẹ nhõm. Dù chỉ là kéo tên nhưng thân cung này nặng hơn rất nhiều so với
cung gỗ của hắn. Việc kéo dây cung một lúc lâu cũng khiến tay hắn mỏi nhừ.
Dù vậy, cảm giác chiến thắng đã đủ làm thỏa mãn tất cả.
Hắn chính là người đầu tiên vượt qua khảo thí trong nhóm năm mươi người
này. Có phần may mắn, cũng có phần nhờ kỹ năng mà nguyên thân để lại.
Nhưng trăm triệu hạt mưa, không hạt nào rơi nhầm chỗ. Thử hỏi nếu Tâm
Thạch không rơi vào cảnh ngộ bị truy sát, phản sát mà đoạt được trường cung
từ lũ phỉ thì hắn có lợi thế trong phần thi này không?
Trao cung cho thí sinh tiếp theo, Tâm Thạch rời đi trong ánh mắt hâm mộ của
những kẻ thất bại. Cũng bắt đầu có kẻ học theo Tâm Thạch ướm thử trước lực
kéo. Những thí sinh về sau dần rút kinh nghiệm nhiều hơn nên tỉ lệ qua ải dần
tăng lên.
Sau khi qua ải khảo thí. Tâm Thạch được chỉ dẫn đến một cái lều trại được
dựng ngoài võ tràng.
cao kiến gì đề xuất để ta thêm vào không? Viết xong chương này ta nhẹ nhõm
rất nhiều. 8 ngàn chữ chỉ để viết một buổi sáng của nhân vật. Giá như thời
gian cũng chậm như vậy lại hay.
Dạo này anh chị em đọc báo có thấy nhiều nhân vật bị bắt rồi khởi tố không?
Thiết nghĩ cho ta một phần mười số tiền đấy thôi ta nguyện dành phần đời còn
lại viết truyện. Con người cũng lạ, có tiền rồi còn phải có danh tiếng cơ.
Chúc anh chị em độc giả sức khỏe! Đa tạ!