Chương 35: Tiểu thư đã từng nghe qua Phóng Lợn?
Sự xuất hiện của Trác Quỳnh Dao lại nhen nhóm cho Tâm Thạch thêm một
chút hi vọng sống. Con người mà, nếu được sống thì không ai muốn chết cả.
Đương nhiên với Tâm Thạch cũng vậy. Ý chí cầu sinh lúc này thôi thúc hắn tiến
đến, quỳ một gối xuống trước mặt Quỳnh Dao. Bạch trưởng lão cũng không có
làm ra hành động ngăn cản. Tâm Thạch thấy vậy liền cúi đầu, chắp tay rồi nói:
“Thưa tiểu thư! Tại hạ bị ba huynh đệ này vu oan giá họa. Mong tiểu thư minh
xét! Ta nguyện làm trâu làm ngựa cho Trác Gia để báo đáp”
Tuy là dưới đầu gối nam nhi là vàng, quỳ một chân trước mặt một nữ nhân
cũng khiến Tâm Thạch cảm thấy lòng tự tôn có chút tổn hại. Nhưng Trác
Quỳnh Dao không phải cái gì là một nữ nhân bình thường. Nàng là thiên kim
huyện úy, là người cho Tâm Thạch nơi ở cùng việc làm. Hơn nữa, nàng chiếu
cố an nguy của cái Tuyết cùng gia gia hắn. Hắn cầu không chỉ cầu mạng, mà
còn là cầu an nguy của hai cái thân nhân. Đừng nói chỉ tổn hại một chút lòng
tự tôn, có mang danh dự ra chà đạp thì hắn cũng cam lòng.
Ba huynh đệ thấy Tâm Thạch chiếm trước tiên cơ mà quỳ trước cũng bắt đầu
quýnh lên. Bọn hắn vội vàng kéo theo hai tên đàn em của Lâm Sở Khanh loạng
choạng tiến tới, đang chuẩn bị bắt chước Tâm Thạch thì bỗng bọn hắn cảm
nhận được một luồng khí thế kinh khủng ập đến. Tim bọn hắn thắt lại, dây
thanh quản như bị ai đó nắm lấy, hai chân bắt đầu mềm nhũn như bún, không
thể tiếp tục được động tác. Theo sau đó là tiếng quát lạnh khiến tâm thần bọn
hắn hoảng hốt:
“Láo xược! Ra cái thể thống gì? Cút”
Giọng Bạch trưởng lão vang lên, chỉ cần như thế cũng đủ để năm người bọn
hắn chao đảo bước chân. Tâm Thạch do ở gần nên cũng bị ảnh hưởng một
chút, một bên màng nhĩ hơi ù nhưng hẳn khí thế này không nhắm vào hắn nên
Tâm Thạch chống đỡ cũng không khổ sở như bọn họ.
Vương đội trưởng lúc này cũng tranh thủ kể lại đầu đuôi sự việc cho Trác
Quỳnh Dao. Nghe xong, nàng nhìn về phía Phùng quản sự bằng ánh mắt sắt
lạnh. Quỳnh Dao đã là luyện bì võ giả, dù không trải qua chinh chiến khốc liệt
nhưng thần sắc nàng lúc này cho Phùng quản sự một loại cảm giác tim đập
chân run. Loại ánh mắt này không giống loại đằng đằng sát khí, mà nó thuộc
kiểu nhìn thấu tâm can.
“Ngươi biết mình sai chỗ nào chưa?” – Trác Quỳnh Dao hỏi như không phải hỏi.
Quỳnh Dao được Trác Quang Chính tin tưởng nhiều hạng mục trong thương
đội. Nhờ những chính sách có lợi cho cấp dưới, đặc biệt là thương vụ hợp tác
với Hoàng gia mà uy vọng của nàng trong thương đội cực lớn, đủ sức đè bẹp
Phùng quản sự. Vẫn còn nhiều lời với lão chỉ là do con trai lão thừa hưởng một
danh ngạch tại võ cử. Chứ loại con sâu sẽ làm sầu nồi canh này nàng đã muốn
tống cổ từ lâu.
Phùng quản sự lúc này sợ hãi, thần sắc cung kính, thái độ khôi phục vẻ khúm
núm ngày xưa của lão. Hắn ta sau đó chắp tay, giọng vừa run vừa nói:
“Thuộc hạ biết sai, sai ở chỗ làm việc không xin chỉ thì thượng cấp. Cầu xin
tiểu thư trách phạt. Nhưng…”
Đang định dùng tiếp lý do lo cho an nguy của thương đội để lấp liếm, thì lão
bỗng bị tiếng hừ lạnh của Quỳnh Dao cắt ngang:
“Hừ! bây giờ mới bắt đầu lo cho an nguy của thương đội. Sao trước kia không
như thế?”
Nàng nói mang theo mấy phần ẩn ý. Phùng quản sự bị nàng nói trúng tim heo
thì lập tức á khẩu, không nói nên lời. Bầu không khí dường như rơi xuống điểm
đóng băng.
Trác Quỳnh Dao đang hơi khó xử. Đấu khẩu với lão Phùng cũng chỉ để câu cái
thời gian mà thôi. Tâm Thạch vốn được nàng chiêu mộ với ý định ban đầu là
điều tra hắn xem có liên quan gì đến quân khí hay là đường dây đằng sau. Vì
biểu hiện của Tâm Thạch nói cho nàng biết rằng hắn có quen biết Trần Dần,
giữ lại có khi lại thêm một lá bài để đấu với tri huyện.
Nhưng về sau nàng nhận ra, việc tuồng quân khí ra ngoài cũng không phải
chuyện không thể làm trong bóng tối, đa phần toàn mặt hàng phẩm chất thấp
nhất trong quân đội, nên người ở trên cũng mắt nhắm mắt mở mà phân chia
lợi ích từ chuyện này.
Cái mà nàng dựa vào chỉ có thể là bộ mặt của triều đình. Nên giá trị của Tâm
Thạch cũng giảm dần từ đó, càng trở về sau thì nàng càng nhiều thương vụ
nên cũng dần quên đi Tâm Thạch.
Nhưng là Tâm Thạch dù gì cũng là người do chính nàng chiêu mộ. Trong quá
trình xây dựng lực lượng thì cái uy của người đứng đầu nó cũng phụ thuộc vào
việc có đứng ra bảo vệ được người dưới trướng hay không. Chẳng ai muốn đi
dưới trướng một người không có khả năng bảo vệ người mình cả.
Huống gì lúc tuyển Tâm Thạch, hắn còn mang theo “quà tặng kèm” là hai ông
cháu cái Tuyết. Nàng cực kì có cảm tình với cái Tuyết nữa, nên cứu Tâm Thạch
là một chuyện nàng phải làm. Cứu một được ba, cũng là một chuyện đáng thử.
Nếu thành, không chỉ bảo vệ được thuộc hạ, mà còn là cái uy của nàng.
Sau một hồi đắn đo cân nhắc. Quỳnh Dao phá vỡ điểm băng kết bằng một câu
nói:
“Trước giải quyết chuyện nội bộ của thương đội. Tạm chưa cần thông báo cho
Nha Môn”
Dứt lời, nàng nhìn toàn trường một lượt rồi nói tiếp:
“Cho bọn hắn mỗi người một gian phòng. Đợi lần lượt thẩm vấn”
Nói rồi, nàng vẫy tay cho gọi một cái hộ vệ. Nàng nói gì đó chỉ đủ cho hắn
nghe. Tên hộ vệ nghe thế thì vẻ mặt khó hiểu, gãi gãi đầu rồi lập tức hắn rời đi
làm theo lời Quỳnh Dao yêu cầu.
Vương đội trưởng liền nhận mệnh. Ông ra hiệu cho đội hộ vệ giữ lấy từng
người, từ Tâm Thạch, ba huynh đệ Lưu Quan Trương, đến hai tên đàn em lo
chuyện bao đồng của Lâm Sở Khanh cũng bị túm lại. Hai bọn hắn một mặt
mộng bức, cố gắng giãy giụa kêu oan:
“Oan ức a! Ta chỉ làm chứng, không có liên can a!”
Nhưng là không ai đứng ra bảo vệ bọn hắn cả. Vì ai hiểu chuyện cũng biết, hai
người này là đàn em của Lâm Sở Khanh, hay đi bắt nạt kẻ thân cô thế cô trong
thương đội. Đã danh tiếng không tốt còn đi lo chuyện bao đồng, người ta
không đạp một cước cho bỏ ghét đã là may lắm rồi.
Đám tạp dịch lúc này cũng chưa giải tán. Một phần là Quỳnh Dao không có ra
lệnh đuổi. Một phần cũng nhân cơ hội hóng hớt để tránh làm việc ban chiều.
Tiếng bàn tán bắt đầu xôm xao chưa được bao lâu thì bị tiếng quát của Vương
đội trưởng trấn áp:
“Im lặng hết cho ta!”
Đám người nghe thế thì im lặng nhìn nhau, chỉ biết dùng ánh mắt nhìn trò vui
để hóng hớt.
Bên ngoài gian phòng, tiểu Nhung đứng ngoài chờ. Bên trong, là Quỳnh Dao
đang ngồi trên ghế, bên cạnh có Bạch trưởng lão trấn tràn. Ánh mắt sâu hoắm
của ông khiến ai nhìn vào đều rợn tóc gáy. Thêm cái khí thế ép người khiến
tâm thần người khác hoảng hốt, kẻ nào tâm lý yếu kém liền sẽ không chịu
được mà khai ngay lời thật.
Nhưng vấn đề không nằm ở chỗ câu trả lời của những kẻ tố cáo. Quỳnh Dao
không quan tâm những này. Dù cho ba huynh đệ có đổ tội cho Tâm Thạch đến
đâu thì nàng đều mặc kệ. Nàng đã sớm biết Tâm Thạch có quân khí, nhưng
bây giờ mới có người lôi nó ra cũng đủ hiểu là nhân gia muốn nhắm vào Tâm
Thạch. Làm rõ được những này thì câu trả lời của bọn chúng không còn quan
trọng nữa.
Từng người được áp giải vào để thẩm vấn khi trở ra đều một mặt hồ nghi, có
vài phần mộng bức. Những gì diễn ra trong phòng thẩm vấn lại không giống
như bọn chúng nghĩ lắm. Nàng cũng chỉ hỏi “Ai là người sai khiến?”, với “Lệnh
bài từ đâu mà có?”. Giống như nàng cũng không quan tâm đến quân khí có
hay không nằm trong bao vải. Đương nhiên là nhóm người này được tách ra để
không thể trao đổi với nhau cái gì.
Đến lượt Tâm Thạch, hắn biết mình có cơ hội biện minh. Nhưng là lúc này hắn
cũng có chút hốt hoảng. Không biết phải làm sao, vì đối mặt hắn là Quỳnh Dao
lãnh đạm, không tỏ vẻ muốn bao che. Mà nàng giống như đang thực sự thẩm
vấn nghi phạm.
“Quân khí từ đâu mà có?” – Nàng hỏi với giọng điềm nhiên.
Tâm Thạch nghe vậy thì thần sắc suy tư. Nhưng thường thì giờ khác này, ai lại
cho hắn cơ hội để suy nghĩ bao giờ. Một luồng khí thế ập đến Tâm Thạch khiến
hắn cảm thấy nghẹt thở, theo sau đó là tiếng hừ lạnh của Bạch trưởng lão.
Tâm Thạch cảm giác được luồng khí thế mà bấy lâu hắn chưa cảm nhận được
từ võ giả. Hắn lúc này mới biết bản thân cần phải biết điều một chút, dẹp đi
phần khôn lõi của bản thân. Hắn khó khăn ngước nhìn Trác Quỳnh Dao, mấp
máy đôi môi như muốn nói điều gì. Lúc này thì khí thế từ Bạch trưởng lão mới
thu lại.
nghe-qua-phong-lonhtml]
“Thưa tiểu thư, ta… ta bị thổ phỉ truy sát. May mà có đặt bẫy từ trước nên
thành công phản sát bọn chúng. Số quân khí đó là thu được từ thổ phỉ mà có,
nhưng trong số đó không có gì là tín vật lệnh bài cả”
Quỳnh Dao nghe vậy thì đôi mày khẽ nhướng. Bạch trưởng lão cũng là bất ngờ
không thôi. Tâm Thạch bắt đầu thành thật kể lại diễn biến. Từ việc Trần Dần xả
thân mở cho đám thiếu niên cơ hội chạy trốn, tới hố chông mà Tâm Thạch vô
tình đào từ trước, lời hắn kể còn mang theo chút tự đắc. Nghe xong thì Bạch
trưởng lão cũng tán thưởng một câu:
“Cũng là cái nhân kiệt. Tiếc là bỏ qua thời cơ tốt nhất để nhập võ”
Tâm Thạch được tán thưởng liền gãi đầu, tỏ vẻ khiêm tốn trả lời:
“Đa tạ Bạch trưởng lão tán thưởng. Vãn bối cũng vì muốn tìm hiểu thực hư của
Dần Cửu mà gia nhập thương đội”
Tâm Thạch cũng không phải kẻ không biết gì về giao tiếp. Nói những này là để
hai người thấy hắn là kẻ không vong ân phụ nghĩa. Đương nhiên là câu này
thành công ghi điểm trong mắt Quỳnh Dao, nàng cũng gật đầu xác nhận:
“Hắn hiện giờ vẫn tốt. Nhưng là không thể để một số người biết đến sự hiện
diện của hắn”
Tâm Thạch nghe vậy thì cũng thở dài trong lòng một cái. Hắn biết được tin gia
đình Dần Cửu đã được thu xếp từ Trần trưởng thôn, thậm chí đoán được đây là
thủ bút của Quỳnh Dao. Nhưng sau khi được xác nhận hắn vẫn cảm thấy nhẹ
nhõm trong lòng.
Bầu không khí buổi thẩm vấn đến đây cũng nhẹ nhàng đi ít nhiều. Tâm Thạch
quyết định ghi thêm điểm để tranh thủ thêm chút lợi ích:
“Thưa tiểu thư. Nếu quân khí bị tuồn ra cho thổ phỉ, hẳn phải có đường dây
phục vụ việc này. Nếu đã có nhân chứng cùng tang chứng. Tại sao không viết
tấu chương dâng lên quan trên mà xử lý?”
Quỳnh Dao nghe thế thì nhẹ nhàng lắc đầu, nàng thở dài một cái, giọng điệu
mang theo một chút thất vọng chi ý:
“Này không đơn giản đến thế. Lợi ích tầng tầng lớp lớp, không phải chuyện
mấy cái nhân chứng với vật chứng là có thể thay đổi được”
Tâm Thạch biết tin quân khí của mình không có chỗ dùng thì hơi thất vọng
một chút. Hắn suy nghĩ vấn đề có hơi đơn giản rồi. Nếu quân khí bị tuồn ra dễ
đến thế, thì cũng không chỉ có vài thanh đao. Mà là hàng trăm, hàng nghìn cái.
Vài ba cái quân khí của hắn quả thật như muối bỏ bể. Như Quỳnh Dao nói là
không thay đổi được gì.
Làm rõ những suy nghĩ này. Tâm Thạch thôi không cảm thấy tiếc nuối. Nhưng
cố gắng của hắn không có uổng phí, cơ hội mà bản thân bỏ sức ra đi tìm, sẽ có
lúc nó tự đến.
Việc Tâm Thạch nhắc đến quân khí cũng gợi lên cho Quỳnh Dao một vấn đề
khiến nàng nhức nhối mấy ngày nay. Sẵn đối diện là một tên có chút khôn vặt,
này đã được kiểm chứng qua rất nhiều việc Tâm Thạch làm, không chỉ là phản
sát thổ phỉ, còn là lúc đưa ra điều kiện đảm bảo an nguy của thân nhân để gia
nhập thương đội. Cho hắn cái cơ hội để làm chứng minh giá trị bản thân.
Chuyện là làm quan võ ở Ngu Quốc không dễ đến thế. Đến bây giờ nàng hiểu vì
sao lão cha chỉ muốn ôm khư khư ba phần đất mà không tham vọng bành
trướng. Trác Gia vừa mới thu được một lô vũ khí khá lớn từ chuyến diệt phỉ.
Ngoài một khoản phải nộp cho nha môn xem như làm báp cáo thì phần lớn
thuộc về Trác Gia. Cách an toàn và hiệu quả nhất là cứ tái chế lại rồi bán ra
từng đợt cho nhân sĩ giang hồ và bang phái tiêu thụ. Nhưng nàng muốn giữ lại
để phục vụ mục đích gia tộc.
Vì thế mà Trác Gia cần phải tìm cách tiêu hóa số vũ khí này. Nó nhạy cảm ở
chỗ binh lính của ngươi chỉ có bấy nhiêu, giữ nhiều vũ khí để làm gì? Đương
nhiên là phải chiêu thêm nhân sĩ thì vũ khí mới có người sử dụng. Vấn đề cũng
xuất hiện từ đây. Vậy ngươi có hay không ý định tạo phản? Trong thế giới võ
đạo thịnh thế thì vấn đề này càng bị cường điệu hóa tính nghiêm trọng hơn rất
nhiều.
Nhưng là không có vì thế mà mở mồm là hỏi thẳng ra vấn đề. Nó bị gượng ép
và không chuyên nghiệp. Giống như sếp muốn ngươi mở máy lạnh giùm sẽ
không có nhờ vả thẳng mặt chẳng hạn, phải từ từ chơi đùa tình cảm của nhân
viên mới có tình thú.
“Nhưng là T… Hạo Nam huynh đệ a! Tình hình của ngươi lúc này có hơi làm khó
Trác Gia ta” – Quỳnh Dao lúc này sắc mặt sầu khổ xuống, bộ dạng như thật sự
đang bị làm khó.
Tâm Thạch nghe vậy thì trong lòng lộp bộp một cái. Như Phùng quản sự có nói
qua, tàng trữ quân khí dù ít hay nhiều nó vẫn là tử tội. Nếu mang Tâm Thạch
sang cho nha môn xử lý thì hắn chắc chắn không có kết cục tốt. Nhưng nếu
nàng muốn Tâm Thạch chết thì đã không nhiều lời với hắn đến vậy. Hiểu
được điều này, Tâm Thạch vội vàng nói với giọng mang theo cầu khẩn chi ý, cố
gắng chứng minh giá trị bản thân:
“Ta có thể vì Trác Gia làm ra cống hiến, nguyện vì Trác Gia xông pha khói lửa,
chết không chối từ”
Câu này tuy nghe có phần giả tạo, nhưng là Quỳnh Dao cần cái lý do cho Tâm
Thạch cơ hội để chứng minh giá trị bản thân. Vì thế mà giả giả thật thật lại
thành không quan trọng lúc này.
Quỳnh Dao không có nói ra vấn đề ngay lập tức. Tâm Thạch đang nói chuyện
với vị thế là người cầu. Mà trần đời cái gì dễ có quá thì nhân gia sẽ không trân
trọng, cho dù đó có là cơ hội sống. Nàng sau đó làm ra vẻ mặt khó xử, đắn đo
khó nghĩ. Trầm tư một lúc sau, nàng mới mở lời:
“Ài… quân khí của ngươi cũng không phải là không có chỗ dùng. Nhưng trên bề
nổi nó là quân khí a… Quân khí thì là vật cấm, cấm từ ít đến nhiều…”
Nói đến chỗ “nhiều”, nàng đặc biệt nhấn mạnh một cái.
Tâm Thạch nghe vậy cũng là một mặt mộng bức. Cái này có hơi vượt qua hiểu
biết của hắn. Cũng may là hắn vẫn nắm bắt được trọng tâm. Đó là biến vật bị
cấm trở thành không cấm nhưng vẫn phải có chỗ dùng mà thôi. Nhưng nếu
đơn giản như vậy Quỳnh Dao đâu có nói ra cho hắn biết làm gì. Hẳn phải có cái
gì ẩn tình. Nghĩ nghĩ, hắn hỏi một câu:
“Là tiểu thư muốn biến bề nổi của nó thành vật vô hại, nhưng bề chìm là… Và
số lượng nhiều…?”
Nghe tới đây Quỳnh Dao gật đầu xác nhận.
“Nói chuyện với người có đầu óc quả thật dễ hơn không ít” – Quỳnh Dao trong
lòng thầm nghĩ.
Tâm Thạch thấy vậy thì rơi vào trầm tư. Biến vũ khí thành vật vô hại thì nó dễ
lắm. Hắn từng đọc qua mẫu tin người dân sau khi bắn rụng máy bay B52, còn
dùng lớp vỏ máy bay làm nồi niêu xoong chảo.
Vấn đề là bề chìm nó phải là vật có khả năng gây sát thương mới khó. Không
thiếu những vật bề ngoài vô hại lại có thể dùng để chiến đấu. Như con dao
trong tay đồ tể thì chỉ dùng để mổ lợn, nhưng trong tay sát nhân thì khác
chẳng hạn. Hay cây rựa trong tay của Trần Dần, vừa là nông cụ, vừa là vũ khí
mở đường cho hắn chạy trốn. Những điều này vô tình gợi cho Tâm Thạch nhớ
đến một phần lịch sử hào hùng của dân tộc:
“Cha ông ngày xưa khi đứng dậy khởi nghĩa cũng từ gậy gộc giáo mác… giáo
mác, rựa, dao…mổ lợn…”
Suy nghĩ đến chỗ nông cụ, giáo mác rồi dao mổ lợn. Tất cả các chi tiết tự
ghép nối lại với nhau, trong đầu Tâm Thạch hiện ra hình dạng mơ hồ của một
loại vũ khí tự chế. Cái loại có mũi làm từ dao bầu, cán dao nối với một đoạn
thân tre mà người ta hay dùng để chọc tiết lợn.
“Tiểu thư đã từng nghe qua Phóng Lợn?”
P/S: Đố anh chị em độc giả là liệu Quỳnh Dao có nhận ra Tâm Thạch là người
xuyên không không? Nếu nhận ra rồi hai anh chị cưới nhau có hai người con,
Happy ending là đẹp nhỉ.
Tác xin đổi lãnh thổ của huyện Nghĩa Hoài rộng 500 dặm vuông nhé. Không
nghe lời bậc tiền nhân, cắn nguyên viên thuốc thế là bốc phét lên 3000.
Yên tâm là không ảnh hưởng đến cốt truyện, vì ta chủ yếu xây để tu tiên chứ
không phải quan trường. Xin anh chị em thông cảm vì sự thiếu hiểu biết này.
Mình xem báo đài thì thấy tình hình ở miền Trung đang rất nguy cấp. Cầu
mong anh chị em ngoài đó vượt lũ thành công. Mong độc giả đừng bị một số
bài báo gây kích động mà chia rẻ. Hãy tin vào các cán bộ! Tin vào nước Việt
Nam vẫn đang ổn định vững mạnh từng ngày.