Vợ Nhỏ Của Hoắc Thiếu

Chương 16



Ôn Mạn cho rằng gặp lại vẻ mặt đó của hắn, chính mình sẽ buồn nôn phẫn nộ, nhưng nàng lại bình tĩnh ngoài ý liệu, tựa như đang đối xử với người xa lạ.

Có lẽ là, sau khi tuyệt vọng đã không còn yêu nữa rồi! Ánh mắt Cố Trường Khanh, khẽ nói:

“Ôn Mạn, đây là sự bồi thường của ta dành cho ngươi, cũng không có ý nghĩa gì khác.”

Ôn Mạn ngước đầu lên, nhịn xuống nước mắt:

“Bồi thường? Cố Trường Khanh ngươi nợ ta, dùng cái gì để bồi thường? Nếu như ngươi thực sự cảm thấy có lỗi với ta, ngươi liền tha cho cha ta!…

Ta lập tức mang theo Nhị Lão rời đi thành phố B, từ nay sẽ không còn ở đây, không xuất hiện trước mặt ngươi nữa, càng sẽ không cản trở con đường của ngươi! Cố Trường Khanh, coi như ta cầu xin ngươi, được không?”

Cố Trường Khanh không có cách nào làm được! Hai tay của hắn đút vào trong túi áo, đứng thẳng:

“Chờ ngươi nghĩ thông suốt, chúng ta nói chuyện lại.”

Ôn Mạn cũng nhịn không được nữa, nàng đưa nhẫn kim cương trong tay đập mạnh về phía hắn.

“Cố Trường Khanh, ngươi cút đi!”

Cái hộp nhỏ cứng rắn, lướt qua thái dương Cố Trường Khanh, để lại trên đó một vết máu nhỏ…

Cố Trường Khanh hoàn toàn không để ý.

Hắn xoay người nhặt cái hộp nhỏ lên bỏ vào túi áo, một ngày nào đó, hắn sẽ đích thân đeo chiếc nhẫn kim cương này cho Ôn Mạn, để nàng cam tâm tình nguyện làm nữ nhân của hắn.

Hắn nói:

“Ôn Mạn, lần này là ngoài ý muốn!”

Ôn Mạn nhắm lại mắt, bảo hắn cút đi! Cố Trường Khanh còn muốn nói gì đó, cửa phòng bệnh lại lần nữa được đẩy ra.

Đi vào là Hoắc Thiệu Đình.

Hôm nay hắn mặc đồ rất lịch lãm, âu phục đen trắng kinh điển, áo sơ mi trắng tuyết ủi phẳng lì, làm nổi bật khuôn mặt càng thêm anh tuấn mê người! Bầu không khí trong phòng bệnh thật vi diệu, Hoắc Thiệu Đình lại như chưa phát hiện.

Hắn hơi gật đầu về phía Cố Trường Khanh, đi đến bên giường Ôn Mạn, lấy phiếu chi phí ra từ trong túi áo.

“Cô Ôn, tiền thuốc men trên tờ đơn của cô tổng cộng hết 22600…

Thêm Wechat chuyển cho tôi nhé?”

Ôn Mạn cảm xúc còn chưa kịp lắng xuống, Hoắc Thiệu Đình liền lấy điện thoại di động của nàng.

Hắn tựa vào bên giường nàng, quét mã thêm Wechat.

“Cô Ôn thật là nghèo, số tiền chỉ có 18000 à?”

Mặt Ôn Mạn nóng bừng! Hoắc Thiệu Đình thản nhiên nói:

“Còn thiếu 4600, nếu không hôm nào theo tôi đi đánh golf, 4600 này coi như xong.”

Ôn Mạn hơi ngước đầu.

Mái tóc xoăn màu trà dài đến eo, thật mượt mà, cả người mềm mại yếu ớt.

Tay của nàng đặt lên cánh tay Hoắc Thiệu Đình, khẽ nói:

“Tôi hiện tại liền có thể bồi.”

Hoắc Thiệu Đình liếc nhìn nàng một chút, nhìn lại Cố Trường Khanh, hắn cười nhạt, nói một câu đầy ẩn ý:

“Trường Khanh, ngươi tránh ra một chút đi! Ngươi ở đây, cô Ôn không được tự nhiên!”

Tiếng “Trường Khanh.”

này, thẳng thừng đè ép Cố Trường Khanh một bậc.

Cố Trường Khanh siết chặt cái hộp nhung, siết mạnh đến mức khớp ngón tay trắng bệch, mới miễn cưỡng cười một tiếng:

“Ta không quấy rầy!”

Hắn mở cửa bước ra ngoài, cũng không quay đầu lại! Cửa đóng lại, Ôn Mạn kiệt sức toàn thân, nàng tựa vào đầu giường lẩm bẩm:

“Luật sư Hoắc, cảm ơn ngươi!”

Hoắc Thiệu Đình đặt điện thoại của nàng xuống.

Hắn trầm ngâm hỏi lại:

“Không phải là sẽ bồi cho ta sao?”

Ôn Mạn ngước mắt lên, kinh ngạc nhìn hắn:

“Không phải…

Luật sư Hoắc, vừa rồi ta chẳng qua là phối hợp với ngươi.”

Hoắc Thiệu Đình vẫn nhìn nàng, ánh mắt đen sâu thẳm, không thể nhìn ra cảm xúc.

Diện mạo hắn vô cùng tốt, lại cứ như vậy nhìn nàng chằm chằm, là phụ nữ ai cũng sẽ có cảm giác…

Ôn Mạn cảm thấy thân thể run lên, ý thức nữ tính lặng lẽ thức tỉnh.

Hoắc Thiệu Đình xoay người.

Hắn cũng không trực tiếp hôn nàng, mà là một tay nâng khuôn mặt Ôn Mạn, lòng bàn tay hơi thô ráp nhẹ nhàng lướt qua gương mặt non mịn của nàng, tiếp đó tóc của nàng bị nắm chặt, với lực nắm không nhẹ không nặng rồi vò nhẹ.

Dạng đao cùn này, đặc biệt khiến người khác xiêu lòng.

Ôn Mạn đời nào trải qua những chuyện này, nàng không chịu nổi khẽ hừ:

“Hoắc Thiệu Đình!”

“Không gọi ta Luật sư Hoắc?”

Hắn thẳng mũi tựa sát vào nàng, hai người sát lại rất gần, hơi thở đều hòa quyện vào nhau.

Hoắc Thiệu Đình bất cứ lúc nào cũng có thể hôn nàng.

Ôn Mạn níu chặt áo sơ mi của hắn, nhịp tim đập nhanh dần…

Nàng muốn nhắm mắt lại.

Nhưng Hoắc Thiệu Đình không cho phép, hắn kéo nhẹ mái tóc dài của nàng, giọng nói khàn khàn:

“Ôn Mạn, mở to mắt xem chúng ta hôn nhau đi.”

Hắn lại gọi tên của nàng, chẳng biết tại sao, Ôn Mạn có cảm giác như muốn mạng.

Nàng mở to hai mắt, khẽ run môi đỏ, từ từ cùng hắn môi kề môi.

Hoắc Thiệu Đình bỗng nhiên ôm chặt nàng.

Có lẽ vì địa điểm là phòng bệnh, cả hai đều đặc biệt có cảm giác…

Ban đầu chỉ là một nụ hôn nhẹ, dần dần có xu thế bùng cháy dữ dội! Hoắc Thiệu Đình có chút không khống chế nổi, hắn khẽ hỏi:

“Ôn Mạn, ngươi chắc chắn không?”

Ôn Mạn tỉnh táo lại trong chốc lát.

Nàng bản năng muốn đẩy Hoắc Thiệu Đình ra, thế nhưng nàng lại nghĩ tới mấy năm nay tình cảm nàng đã dành cho thật sự chỉ là một trò cười, nàng giữ gìn thân thể như ngọc căn bản không có bất cứ ý nghĩa gì cả.

Nghĩ đến điều này, Ôn Mạn chủ động dâng lên môi đỏ.

Mê mê màng màng…

Nàng lại có loại cảm giác sảng khoái khi trả thù! Hoắc Thiệu Đình kết thúc nụ hôn này.

Lòng tự tôn của nam nhân không cho phép hắn tiếp tục nữa, hắn buông Ôn Mạn ra, lùi sang một bên chỉnh lại áo sơ mi bị lộn xộn.

Hắn liếc nhìn vẻ mặt mê loạn của nàng, giọng điệu thản nhiên:

“Cô Ôn, đã bị thương thành ra như thế này rồi, hãy yên tĩnh chút đi!”

Ôn Mạn hoàn toàn tỉnh táo lại, nàng vừa khó xử vừa xấu hổ! Hoắc Thiệu Đình không để nàng tiếp tục khó xử, hắn rút ra một điếu thuốc lá trắng tuyết, đặt giữa ngón tay thưởng thức.

Một lúc lâu, hắn bỗng nhiên mở miệng:

“Ngươi nhất định tò mò, với nhân phẩm của Cố Trường Khanh, tại sao ta không ngăn cản Minh Châu đính hôn với hắn!”

Ôn Mạn chờ đợi Hoắc Thiệu Đình nói tiếp.

Hoắc Thiệu Đình bẻ gãy điếu thuốc, giọng điệu hơi trầm trọng nói:

“Nửa năm trước Minh Châu vì muốn ở bên Cố Trường Khanh, đã từng cắt cổ tay tự sát.”

Ôn Mạn ngây ngẩn, nàng xưa nay chưa từng biết.

Lần nữa đối mặt với Hoắc Thiệu Đình, nàng trong giọng nói mang theo chút run rẩy:

“Luật sư Hoắc, bây giờ ta đã biết rồi! Ta cam đoan với ngươi sẽ không kích động tiểu thư Hoắc…

Coi như đây là ta báo đáp ngươi.”

Hoắc Thiệu Đình: …

Hắn rất im lặng! Rõ ràng là lời giải thích, nhưng Ôn Mạn lại có thể xuyên tạc thành như thế.

Với tính tình của Hoắc Thiệu Đình, khẳng định sẽ không nói thêm gì nữa.

Hắn chỉ liếc nhìn nàng thật sâu một cái:

“Đần như vậy sao làm được giáo viên? Hèn gì bị đàn ông lừa gạt!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.