Vợ Nhỏ Của Hoắc Thiếu

Chương 27



Ôn Mạn lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.

Cố Trường Khanh bỗng nhiên ôm lấy vòng eo thon của nàng, đặt cằm lên bờ vai mảnh khảnh của nàng, rất dịu dàng nói:

“Ta đã mua cho ngươi một căn biệt thự ở vùng ngoại thành, lúc rảnh rỗi ta sẽ đến ở cùng ngươi, được chứ?”

Ôn Mạn lạnh nhạt, nhưng thái độ không còn gay gắt như trước nữa.

Cố Trường Khanh cố tình lấy lòng nàng, ghé sát vào vành tai mềm mại sau tai nàng nói:

“Chúng ta sinh thêm đứa bé nữa nhé?! Ôn Mạn, ta muốn một tiểu cô nương ngoan ngoãn giống như ngươi vậy.”

Ôn Mạn cảm thấy kinh tởm chết đi được! Bạch Vi nói không sai chút nào, Cố Trường Khanh hắn bị tâm thần phân liệt! Nếu không thì sao hắn có thể làm ra mọi chuyện tồi tệ đó, rồi lại bày ra vẻ thâm tình chậm rãi đến thế? Ôn Mạn căm ghét hắn, cơ thể vì kháng cự mà cứng đờ lại.

Cố Trường Khanh sao lại không biết cơ chứ? Hắn cười khẩy một tiếng, cũng chẳng bận tâm mấy.

Dù sao người đang ở trong tay hắn, sau này từ từ mà dạy dỗ! Ôn Mạn rất thuần khiết, giống như một tờ giấy trắng, mà hắn muốn lấp đầy cái tên Cố Trường Khanh của hắn lên tờ giấy trắng này…

Ôn Mạn không ở lại thêm.

Lúc nàng rời đi, Cố Trường Khanh tự mình đưa nàng ra đến cửa biệt thự.

Trong tay Ôn Mạn có thêm một chuỗi chìa khóa biệt thự.

“Ngày mai ta sẽ rút đơn kiện! Ba ba của ngươi và Nguyễn Di đều sẽ không sao cả!”

Cố Trường Khanh cười nhạt một tiếng:

“Ôn Mạn, ta không muốn đợi lâu đâu, đừng khiến ta thất vọng, nhé?”

Dưới ánh đèn trước cửa biệt thự.

Khuôn mặt Ôn Mạn như vẽ, nàng nói rất nhẹ:

“Cố Trường Khanh, ta đã bao giờ làm ngươi thất vọng chưa?”

Nói xong, nàng ngước mắt nhìn hắn.

Trong đôi mắt từng ôn nhu đa tình, không còn sự vui vẻ của ngày xưa, chỉ còn lại sự oán hận.

Cố Trường Khanh không muốn nhìn tiếp.

Hắn ngỏ ý lái xe đưa Ôn Mạn về, Ôn Mạn không đồng ý.

“Trời mưa rồi, không để ta tỏ lòng ga lăng một chút sao?”

hắn trêu chọc nàng.

Ôn Mạn cúi đầu cười nhạt:

“Cố Trường Khanh, ta đã nói rồi giữa chúng ta không cần như vậy.”

nói xong nàng liền đẩy hắn ra, thẳng bước vào màn đêm mưa phùn như tơ.

Trên tay Cố Trường Khanh trống không.

Hắn nhìn bóng lưng Ôn Mạn đầy vẻ cự tuyệt…

Hắn chợt có một dự cảm rằng, bất kể hắn dùng thủ đoạn gì để giữ Ôn Mạn ở bên cạnh, trái tim nàng đều không thuộc về hắn.

Cố Trường Khanh cũng không cảm thấy mất mát quá lâu.

Hắn tin chắc rằng mối quan hệ của Ôn Mạn với hắn chỉ là dựa trên dục vọng chinh phục của người đàn ông mà thôi.

Hắn chưa từng yêu nàng.

Chưa bao giờ!

Ôn Mạn bước ra khỏi biệt thự.

Mưa rơi ngày càng nặng hạt, giữa trời đất sương mù mông lung, dưới ánh đèn đường u ám, trên mặt đất hiện lên một vệt nước phản chiếu.

Ôn Mạn mang giày cao gót thẫn thờ đi trong đêm mưa lạnh lẽo.

Nàng đi rất lâu, mãi cho đến khi giày cao gót mài hỏng chân nàng, máu tươi đỏ thẫm chảy dọc theo mu bàn chân trắng nõn.

Rất đau, rất đau…

Ôn Mạn hơi ngẩng đầu lên, mặc cho những hạt nước mưa lạnh buốt táp vào mặt.

Yêu Cố Trường Khanh, là nghiệt chướng của nàng! Hiện tại đối với hắn chỉ còn lại hận, nàng không muốn dùng cả đời để hoàn trả, nàng thà cùng hắn đồng quy vu tận.

Khóe mắt Ôn Mạn cay nóng, toàn bộ là nước mắt, nhưng nước mắt của nàng trong đêm lạnh buốt ấy, lại trở nên thật vô nghĩa! Nàng từ từ ngồi sụp xuống, mặc cho nước mưa gột rửa…

Một chiếc dù đen giăng trên đỉnh đầu nàng, thân hình cao lớn, bao phủ lấy nàng.

Ôn Mạn ngước mặt lên.

Nàng nhìn thấy Hoắc Thiệu Đình!

Hắn mặc một bộ lễ phục trang trọng, trông như vừa từ một sự kiện chính thức nào đó bước ra, trông thật thành thục và tuấn tú.

Lúc này hắn nhìn chăm chú nàng, sự ấm áp trong ánh mắt ấy khiến Ôn Mạn rung động.

Lại là hắn, lại là Hoắc Thiệu Đình! Vì sao hắn luôn xuất hiện vào lúc nàng chật vật nhất, để rồi nàng…

được cứu rỗi.

“Cô Ôn, ta đã tìm ngươi cả buổi tối.”

Giọng nói Hoắc Thiệu Đình trầm thấp khàn khàn, quyến rũ hơn cả âm thanh của đàn Cello.

Ôn Mạn ngước nhìn, thấy hắn đưa bàn tay về phía mình.

Nàng không động đậy, toàn thân cứng đờ đến mức không thể phản ứng lại.

“Nhóc đáng thương.”

Hoắc Thiệu Đình nhẹ nhàng thở dài.

Hắn dứt khoát xoay người ôm nàng cả người vào lòng, quần áo nàng đã sớm ướt sũng làm ướt cả y phục của hắn, nhưng ai sẽ bận tâm chứ?

Trên người Hoắc Thiệu Đình rất nóng, Ôn Mạn từ từ hoàn hồn.

Mặt nàng và hắn rất gần nhau, thậm chí đầu nàng chỉ cần hơi cúi xuống là có thể vùi vào cổ hắn.

Tư thế của họ thật đặc biệt, đặc biệt thân mật, thân mật đến mức Ôn Mạn như sinh ra ảo giác…

Nàng thấy không ổn, muốn giãy giụa.

Hoắc Thiệu Đình lại khàn khàn mở miệng:

“Đừng động!”

Hắn nhẹ nhàng đặt cán dù vào lòng bàn tay nàng, bàn tay hắn quá nóng, quá nóng.

Ôn Mạn muốn rụt tay lại nhưng hắn không cho phép, gần như ngay lập tức ôm trọn bàn tay mềm mại của nàng vào lòng bàn tay hắn.

Ôn Mạn kinh ngạc nhìn lại hắn, môi đỏ khẽ mở, trông có chút quyến rũ.

Hoắc Thiệu Đình cúi xuống hôn nàng, triền miên hôn nàng trong màn mưa.

Mưa vẫn còn rơi tí tách trên mặt đất, giữa trời đất dường như chỉ còn lại sự tĩnh lặng và hai người bọn họ.

Ôn Mạn ban đầu là kháng cự, nhưng Hoắc Thiệu Đình lại mạnh mẽ một cách lạ kỳ trong chuyện nam nữ, nàng dần dần bị thuần phục.

Chiếc dù lớn màu đen rơi xuống đất, bị gió thổi bay đi…

Ôn Mạn không nhịn được ôm lấy cổ người đàn ông, ngửa đầu hôn hắn, thần thái không kìm nén được như muốn hiến dâng chính mình cho hắn.

Những âm thanh động tình đó càng làm nàng mặt đỏ tim đập rộn ràng…

Giờ khắc này không cần nói nhiều, bọn họ ngầm hiểu lẫn nhau! Cố Trường Khanh, không còn quan trọng nữa…

Hoắc Thiệu Đình đưa Ôn Mạn về căn hộ xa hoa của hắn ở khu vực phồn hoa.

Hắn nhìn quần áo ướt sũng của Ôn Mạn, rút từ tủ quần áo ra một chiếc áo sơ mi đen cho nàng:

“Đi tắm thay y phục đi.

Cứ mặc tạm cái này đã, sáng mai ta sẽ bảo thư ký mang đồ tới!”

Ôn Mạn 24 tuổi, không còn ngây thơ đến mức cái gì cũng không hiểu nữa.

Nàng lặng lẽ nhận lấy áo sơ mi, rồi ngước mắt nhìn Hoắc Thiệu Đình.

Hoắc Thiệu Đình lại cầm áo tắm đi sang phòng khách nằm.

Ôn Mạn rất bất ngờ nhưng đồng thời cũng không còn hồi hộp nữa.

Lúc này nàng mới rảnh rỗi để quan sát phòng ngủ của Hoắc Thiệu Đình.

Hắn đặc biệt thích nghệ thuật kim loại nặng hiện đại.

Toàn bộ phòng ngủ được trang trí theo phong cách lạnh lẽo, cứng rắn, có phong cách cá nhân rất mạnh mẽ.

Đồ dùng trong nhà màu xám đậm.

Ga trải giường màu đen, rèm cửa sổ màu đen.

Ôn Mạn khẽ cắn môi dưới, đi vào phòng tắm…

Khi đi ra, trên người nàng chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi của hắn.

Hoắc Thiệu Đình rất cao, khoảng 1m86.

Quần áo của hắn, Ôn Mạn có thể dùng làm áo ngủ.

Áo rộng rãi và màu sắc lại rất tôn làn da của nàng.

Phần vạt áo sơ mi bên dưới là đôi chân trắng nõn, thon dài, tuyệt đẹp.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.