“Hoắc Tây, nhớ kỹ ngươi là của ta!”
“Ngươi vĩnh viễn là Trương Thái Thái, trong mắt, trong lòng ngươi chỉ có thể có ta, biết không?”
Hoắc Tây chống cự lại hắn, nàng oán giận quay mặt sang chỗ khác:
“Ta vĩnh viễn là chính ta! Trương Sùng Quang, ta không thuộc về bất luận kẻ nào, càng sẽ không thuộc về ngươi.”
“Có đúng không?”
Hắn hơi nhổm người dậy, dùng một loại thần sắc đùa cợt nhìn chăm chú nàng, Hoắc Tây cũng liếc nhìn hắn không nguyện ý khuất phục.
Bọn hắn không ai nhường ai.
Trương Sùng Quang ngay lúc Hoắc Tây đang nhìn mình chằm chằm, một tay đẩy ra khóa kéo chiếc lễ phục của nàng, Hoắc Tây dùng sức giãy giụa một chút:
“Trương Sùng Quang, ngươi biết mình đang làm cái gì không?”
Hắn cười lạnh:
“Đương nhiên biết! Ta đang yêu cầu phu nhân của ta thực hiện vợ chồng nghĩa vụ!”
Hoắc Tây run bờ môi:
“Đừng làm giống như là chó đực phát tình vậy!”
Trương Sùng Quang khóe miệng ngậm lấy một tia cười lạnh, nụ cười lạnh đó gần như vặn vẹo đồng thời còn có chút khoái trá lăng nhục, hắn cúi thấp thân thể ghé vào bên tai nàng lẩm bẩm:
“Chốc lát nữa, Trương Thái Thái, ngươi sẽ giống sóng dâng lên chỉ biết kêu la thôi.”
“Trương Sùng Quang, ngươi hỗn đản!”
“Ngươi dám làm thế này, cha ta sẽ không bỏ qua ngươi.”
Xoẹt một tiếng, chiếc lễ phục rơi xuống, dưới ánh đèn ló rạng.
Ánh mắt Trương Sùng Quang cao ngạo lại hạ lưu, hắn nhấc cằm của nàng, cười nhạo:
“Trước lúc này, ta dù sao cũng sẽ không bỏ qua ngươi!”
Dưới đèn, hai bộ thân thể dây dưa.
Đêm dài, ánh đèn lộ ra càng thêm lạnh lẽo, những âm thanh và cử động lay động của người đàn ông cùng người phụ nữ trong phòng ngủ xa hoa…
thật lâu không muốn dứt.
Đợi đến hết thảy kết thúc, đã gần rạng sáng bốn giờ.
Trương Sùng Quang xoay người sang một bên nằm ngang, hắn dùng tay che mắt, gấp rút thở phì phò.
Sau một lúc lâu, hắn nghiêng người muốn nói chuyện với Hoắc Tây.
Trên cổ tay Hoắc Tây tím xanh bầm, sau gáy, sau lưng và trên đùi trắng ngần cũng đều vậy, nàng tuyệt đối không muốn nói chuyện với hắn.
Dưới ánh nhìn chằm chằm của hắn, nàng kéo qua chăn mỏng đắp lên người.
Lúc này nàng không muốn nói chuyện, không muốn tắm rửa, nàng cái gì cũng không muốn làm.
Nàng thậm chí muốn Trương Sùng Quang từ trước mặt nàng biến mất.
Trương Sùng Quang đã qua cơn say rượu hung hăng hoàn toàn tỉnh táo, hắn mặc lên quần dài, nghiêng người sang ôm lấy Hoắc Tây cả người lẫn chăn.
Khuôn mặt hắn chôn ở bên gáy của nàng…
Chỗ đó ẩm ướt một khoảng.
Nàng khóc?
Tiếng nói Trương Sùng Quang khàn khàn đầy thống khổ:
“Hoắc Tây, có lỗi với nàng!”
Hoắc Tây đáp lại hắn là quay người đưa lưng về phía hắn.
Trương Sùng Quang nhìn xem bóng lưng của nàng, ngẩn người hồi lâu, cuối cùng hắn tựa ở đầu giường yên lặng đốt một điếu thuốc lá.
Ngay khi sương khói mỏng tràn ngập, hắn ngập ngừng hỏi:
“Ngày mai có thể không đi bái tế anh ta được không?”
Hoắc Tây nhẹ nhàng nhắm mắt.
Nàng không có trả lời hắn.
Ngay vừa mới Trương Sùng Quang vừa đập tan bức tường thành cuối cùng trong hôn nhân của họ.
Lúc trước hắn mặc dù cũng từng ép buộc, nhưng chưa bao giờ giống như ngày hôm nay.
Cưỡng bạo trong hôn nhân!…
Sáng sớm ngày kế, Trương Sùng Quang khi tỉnh lại mí mắt khô rát.
Có lẽ là tối hôm qua quá mức phóng túng, uống rượu thêm chuyện phòng the, thân thể của hắn mệt mỏi không nói nên lời…
Trên giường chỉ còn lại một mình hắn, người bên cạnh hẳn đã dậy từ sớm, vì nơi đó đã sớm nguội lạnh.
Trương Sùng Quang kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lá cây trên ngọn ẩm ướt và sáng lấp lánh, đúng là trời mưa.
Lúc này, cửa phòng ngủ bị rón rén đẩy ra, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Hoắc Miên Miên.
Nàng chạy tới lúi húi trèo lên giường, ôm lấy Trương Sùng Quang, líu lo gọi ba ba.
Trương Sùng Quang cúi đầu nhìn tiểu cô nương…
Chỉ cảm thấy giống như nhìn thấy phiên bản nhỏ của Hoắc Tây.
Hắn đưa tay xoa xoa đầu tiểu cô nương, ôn nhu hỏi:
“Mụ mụ đâu?”
Hoắc Miên Miên líu lo nói:
“Nàng đi thăm ba ba Bạch nhỏ!”
Tiểu cô nương nói một lát thì buồn bã, nằm nhoài lên vai ba ba lẩm bẩm hỏi:
“Mụ mụ đều không dẫn con đi, thế nhưng con cũng muốn gặp ba ba nhỏ mà…
Ba ba, tiểu ba ba có thật không còn ở đây nữa không? Về sau anh ấy có thật sự sẽ không quay về nữa không?”
Tim Trương Sùng Quang đau đến sắp tê dại.
Hắn miễn cưỡng nặn ra nụ cười:
“Phải, anh ấy đi một thế giới khác rồi.”
Miên Miên ôm chặt lấy hắn, cực kỳ đau khổ!
Trương Sùng Quang im lặng an ủi nàng một lúc.
Cô bé bớt buồn đi, chạy ra ngoài chơi rồi.
Đợi nàng rời đi, Trương Sùng Quang lại một mình ngẩn người lo lắng một lát, vén chăn lên rời giường, đi vào phòng tắm.
Trong gương, là một khuôn mặt đẹp nhưng hốc hác.
Giống như con gà trống bại trận! Hắn đã thất bại trước một người đã chết, cho dù hắn có cưỡng cầu đi nữa, Hoắc Tây vẫn cứ đi.
Trương Sùng Quang nhìn xem chính mình trong gương, cười tự giễu một tiếng.
Hắn bỗng nhiên vung nắm đấm đÔn Mạnh vào tấm gương…
Mặt gương sáng bóng kiểu Châu Âu vỡ tan tành, những vết nứt dính đầy máu tươi.
Nhưng hắn không hề cảm thấy đau đớn dù chỉ một chút.
Nửa giờ sau, một chiếc xe địa hình màu đen chậm rãi lái vào khu nghĩa trang ngoại ô.
Xe dừng lại, lái xe định che dù cho Trương Sùng Quang, Trương Sùng Quang khẽ nhấc tay nói nhạt:
“Cứ đợi ta trên xe!”
Lái xe nhìn lên trời, muốn nói lại thôi.
Mà Trương Sùng Quang đã hướng sâu vào trong nghĩa trang đi đến.
Lối đi ẩm ướt lấp lánh, cỏ non hai bên đường đọng đầy giọt nước.
Rất nhanh, quần áo trên người Trương Sùng Quang cũng ướt sũng, nhưng hắn cũng không thèm để ý, chiếc giày da Ý màu đen dưới chân giẫm lên, bắn lên bọt nước.
Rất nhanh, hắn nhìn thấy mộ của Bạch Khởi, và người đang đứng trước mộ.
Hoắc Tây mặc một thân đồ đen, quần tây đen và sơ mi đen, vẫn không thể che giấu hết được những vết thương trên người nàng.
Nàng che dù, lẳng lặng ngắm nhìn tấm ảnh trên bia mộ.
Đó là Bạch Khởi ở tuổi 20, trẻ trung đầy sức sống.
Đã nhiều năm trôi qua, Hoắc Tây thậm chí vẫn nhớ dáng vẻ Bạch Khởi lúc lần đầu tiên gặp, anh nhìn nàng tuyệt vọng đến thế, và trên mặt đất máu tươi lênh láng, đó là cảnh tượng cha mẹ anh máu me đầy đất do sự tuyệt vọng của anh gây nên.
Lúc đó Hoắc Tây nhận ra rằng anh đã mất cha mẹ, còn nàng đã mất Trương Sùng Quang, thế là nàng hướng Bạch Khởi vươn tay…
Nàng đã trở thành sự cứu rỗi của Bạch Khởi! Những năm tháng Trương Sùng Quang vắng mặt, nàng xem như tự tay nuôi dưỡng Bạch Khởi lớn lên.
Họ giống như thân nhân nhưng tình cảm hơn mức thân nhân, lại chưa phải người yêu trọn vẹn, mãi cho đến khi Trương Sùng Quang trở về.
Giờ phút này, sinh mệnh tuổi trẻ của Bạch Khởi đang an nghỉ nơi đây.
Hoắc Tây gỡ bông hoa trắng nhỏ cài ở ngực áo, nhẹ nhàng đặt trước bia.
Ngón tay trắng ngần khẽ vuốt ve khuôn mặt trẻ tuổi ưa nhìn, nàng khàn giọng nói:
“Đã lâu rồi không đến thăm anh.”