Cuộc Sống Của Tôi Biến Thành Trò Chơi

Chương 21



Xung quanh mọi thứ đều lạ lẫm, những gương mặt xa lạ, môi trường lạ lẫm.

Những kẻ nhìn chằm chằm vào cậu bé đều có ánh mắt hung tợn. Cậu bé muốn

mở miệng nhưng chưa kịp nói đã thấy đám người kia sống sờ sờ đánh một cậu

bé trạc tuổi mình đến tàn phế.

Vào lúc này, Dương Bất Thúc gần như đã quên mất cuộc sống trước đây của

mình.

Suốt một năm qua, đầu tiên cậu bé phải đi bán hoa, mỗi ngày phải bán được bao

nhiêu bông mới có một bát cơm nguội ăn. Nếu không bán được thì sẽ bị đánh.

Lúc đầu, cậu bé thường xuyên không bán được, trên người cũng chi chít vô số

vết roi.

Sau này, cậu bé vứt bỏ sĩ diện, cố tình nhét hoa vào tay những cặp tình nhân.

Mặc dù có người mắng chửi nhưng may mắn thay, cuối cùng cậu bé cũng thoát

khỏi những ngày tháng bị đánh đập.

Bởi vì người đàn ông canh gác bọn họ đã nói, nếu vô dụng thì sẽ đánh cho tàn

phế rồi bắt đi ăn xin.

Dương Bất Thúc đã tận mắt chứng kiến những đứa trẻ hay khóc lóc bị đánh đến

mức quằn quại trên nền đất, la hét.

Rồi sau đó, chúng dần dần biến mất và những đứa trẻ bị bắt cóc cũng trở nên

ngoan ngoãn hơn.

“Người phòng một theo tao ra ngoài tắm” Quyền Chính liếc nhìn bọn chúng, móc

một chùm chìa khóa lớn từ thắt lưng ra, đến trước cửa phòng số một mở khóa.

“Tất cả xếp hàng ra ngoài cho ông!”

Dương Bất Thúc cúi đầu đứng dậy, theo sau hàng người đi ra ngoài, lòng bàn

chân trần dẫm trên nền đất đen kịt, in xuống từng dấu chân lộn xộn.

“Hà!” Giang Mãn Y ngáp một cái, không phải vì buồn ngủ mà là vì đọc tiểu thuyết

trên đường quá lâu nên hơi mệt mỏi.

Cô liếc nhìn một đống chấm đỏ hiển thị ở vị trí khoảng năm trăm mét phía trước

điểm đến trên bản đồ.

Giang Mãn Y nghĩ ngợi một lát rồi triệu Tôn Soái lên. Cô định sai một con quỷ đi

xem xét tình hình bên trong trước.

Mặc dù cô không sợ đám buôn người này nhưng vấn đề chính là trong ổ chắc

chắn có trẻ con. Lỡ đâu đám buôn người đó bắt trẻ con làm con tin thì sao.

Phải biết rằng đám người này có thể làm ra bất cứ chuyện gì.

“Giúp tôi một việc nhé” Giang Mãn Y nhìn Tôn Soái vừa xuất hiện mà nói.

Tôn Soái vừa nãy còn đang viết tiểu thuyết, đột nhiên bị triệu lên nên vẫn còn hơi

mơ màng: “Việc gì ạ?”

Cậu ta nhìn quanh, lúc này mới nhận ra đây không phải là ký túc xá.

“Sao cô lại đến nơi hoang vu hẻo lánh thế này?”

Giang Mãn Y chỉ về phía trước: “Cậu thấy cái sân nhỏ của nhà nông kia không?

Đó là ổ buôn người, tôi định hốt gọn bọn chúng”

Đã là ban đêm, cái sân nhỏ của nhà nông sáng lên ánh đèn vàng vọt, trông đặc

biệt nổi bật giữa chốn hoang vu hẻo lánh này.

Anan

Tôn Soái lập tức tỉnh táo, cậu ta nhìn quanh: “Buôn người! Không có ai canh gác

sao?”

Giang Mãn Y lắc đầu: “Không có. Bây giờ tôi cần cậu đi giúp tôi thăm dò tình hình

bên trong, tốt nhất là vẽ một cái bản đồ”

Một đống chấm đỏ dày đặc hiển thị trên bản đồ nhỏ của cô chắc hẳn là những kẻ

buôn người, tất cả đều ở bên trong điểm đến, bên ngoài thì không có ai canh gác.

Nếu không thì cô cũng không dám hồn nhiên đậu xe ở đây.

“Khoan đã, cậu có mang điện thoại không?” Giang Mãn Y chợt nhớ ra.

Tôn Soái là quỷ, cậu ta dùng điện thoại Âm giới, người dương gian không thể

nhìn thấy cậu ta và điện thoại của cậu ta.

Cậu ta trực tiếp dùng điện thoại chụp lại chẳng phải được sao!

21.html]

Cô vừa nói ra ý tưởng của mình, Tôn Soái cũng gật đầu theo: “Mang theo rồi ạ”

“Ừm, vào trong rồi thăm dò thông tin cẩn thận, sau đó chúng ta sẽ sắp xếp chiến

thuật!” Giang Mãn Y nói.

Tôn Soái ừ một tiếng, cả đời này cậu ta chưa từng làm chuyện nào kích thích như

vậy nên nhất thời cảm thấy gánh nặng trên vai mình rất nặng nề.

“Vút”

Tôn Soái bắn vụt đi như một mũi phi tiêu.

“Ting ting ting ting”

Cậu ta vừa mới đến cửa thì điện thoại của cậu ta đã reo lên. Tôn Soái nhìn thấy

nhiều gã đàn ông vạm vỡ bên trong cửa mà sợ đến mức suýt đánh rơi điện

thoại.

Cậu ta liếc nhìn thấy đám đàn ông không có phản ứng gì mới thở phào nhẹ nhõm.

Cậu ta mở điện thoại ra xem, là Giang Mãn Y gọi đến.

“Chị” Tôn Soái nhận cuộc gọi video, nhỏ giọng nói.

Giọng Giang Mãn Y truyền đến từ phía điện thoại: “Cậu nói nhỏ thế làm gì, bọn họ

lại không nhìn thấy cậu, cũng không nghe thấy cậu nói chuyện”

Tôn Soái gãi đầu: “”

“Chẳng phải là vẫn chưa quen với vai trò là một con quỷ sao, vậy tôi vào đây!”

“Khoan đã, cậu lật camera lại” Giang Mãn Y ngậm một cây kẹo mút nhìn vào ống

kính điện thoại.

Ống kính bên kia rung lên một chút, rất nhanh đã chuyển từ cằm Tôn Soái sang

cổng lớn của cái sân nhỏ nhà nông.

Bên ngoài cổng lớn này có một camera, cánh cổng mở toang. Bên trong, một đám

đàn ông cởi trần đang quây quần quanh bàn ăn cơm và trò chuyện.

Ống kính dịch chuyển qua, giọng Tôn Soái truyền đến: “Này, bây giờ làm sao

đây?”

Giang Mãn Y lấy cây kẹo mút ra khỏi miệng: “Trước tiên đi tìm những đứa trẻ bị

giam giữ”

Đám người này đang uống rượu nói chuyện phiếm, chắc còn mất một lúc nữa.

Trước tiên cô phải xác nhận vị trí của bọn trẻ.

Thực ra khi nhận hai nhiệm vụ phụ, cô cũng đã do dự một lúc, là đi tìm Hứa Vân

trước hay đến ổ buôn người trước.

Cuối cùng cô quyết định đến đây trước, dù sao Hứa Vân khi mất tích mới hai tuổi,

ở cái tuổi đó chắc hẳn là đã bị bán đi rồi.

Dù sao thì nơi Hứa Vân đang ở chỉ hiển thị một chấm đỏ duy nhất.

Còn những đứa trẻ trong ổ buôn người thì khác. Nếu đến muộn thì bọn trẻ sẽ bị

bán đi, e rằng sẽ rất khó tìm lại.

Giang Mãn Y nhíu mày, thầm mắng một câu trong lòng.

Chết tiệt, bọn buôn người chết hết đi!

Tôn Soái lượn lờ lung tung trong cái sân nhỏ nhà nông này. Sau khi vào cửa, cậu

ta thấy bên trong cũng khá bình thường, dường như không có gì đặc biệt.

Cậu ta lượn một lúc lên đến tầng trên, còn thấy một người đang ngủ trong phòng.

Sau khi thăm dò rõ tình hình tầng một và tầng hai, Tôn Soái quay đầu xuyên

xuống tầng dưới, trở lại tầng một.

Đợi đến khi lượn thêm một vòng nữa, Tôn Soái bối rối.

“Này, cô chắc chắn ở đây thật sự có trẻ con sao?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.