Cuộc Sống Của Tôi Biến Thành Trò Chơi

Chương 3



“Nói vậy là sao chứ” Hồn ma nam trẻ tuổi đẩy gọng kính, cậu ta mặc áo sơ mi

trắng và quần bò, trông có vẻ mới chết chưa được bao lâu, sắc mặt hơi tái nhợt:

“Chỉ là lúc sống không nỡ tiêu tiền nên bây giờ muốn tiêu sạch sành sanh”

“Haiz, tiếc thay tiền tiết kiệm của tôi”

Giang Mãn Y không trả lời cậu ta mà nhìn những hồn ma đủ hình đủ vẻ trong chợ

quỷ, có chút khó hiểu hỏi Bạch Vô Thường: “Sao nhiều quỷ vậy, không đi đầu

thai sao?”

Bạch Vô Thường liếc nhìn cô, trên đầu đột nhiên hiện lên một dấu chấm than màu

đỏ.

Giang Mãn Y hiểu ra, đây là có chuyện để kể đây mà!

Cô nhấn một cái, Bạch Vô Thường lập tức đi tới: “Cô không phải muốn giao đồ ăn

sao, tôi dẫn cô đi”

Giang Mãn Y đi theo hắn, nhìn chiếc mũ trắng trên đầu hắn rồi lại nhìn những hồn

ma đang lén lút nhìn ngó hai bên chợ quỷ và cả hồn ma nam trẻ tuổi vẫn đi theo

phía sau: “Cậu đi theo tôi làm gì?”

Hồn ma nam trẻ tuổi xoa xoa tay nở nụ cười nịnh nọt: “Không phải là muốn gọi đồ

ăn sao, cô có thể giao tôm hùm Boston cho tôi không?”

Giang Mãn Y: “”

“Thanh toán bằng tiền mặt”

Hồn ma nam trẻ tuổi lập tức xụ mặt, sau đó cậu ta lại vỗ tay một cái: “Vậy thế này,

tôi báo mộng cho bố tôi, bảo ông ấy mua cho tôi, cô giúp tôi mang đến được

không?”

“Ừm. Tôi sẽ trả tiền công cho cô”

Giang Mãn Y xoa xoa cằm: “Một lần hai trăm, không bớt một xu”

“Được!” Hồn ma nam trẻ tuổi cười tươi nói: “Vậy bây giờ tôi đi báo mộng đây,

đúng rồi, tôi tên Tôn Soái, Tôn trong Tôn tử, Soái trong Soái khí”

Giang Mãn Y lặp lại một lần: “Tôn Soái, được, tôi nhớ tên cậu rồi”

Bạch Vô Thường đợi Tôn Soái đi xa rồi mới mở lời: “Như cô thấy đấy, âm gian

chúng tôi đang gặp một chút vấn đề nhỏ”

Giang Mãn Y nhìn những hồn ma từ nhiều thời đại khác nhau đang lảng vảng

khắp đường phố: “Vấn đề gì?”

Bạch Vô Thường ôm dây câu hồn thở dài một tiếng: “Mạnh Bà đã chết”

Giang Mãn Y: “Ồ, Mạnh Bà chết rồi”

“Khoan đã!”

“Mạnh Bà chết rồi ư?”

Bạch Vô Thường: “”

“Đúng vậy, một ngàn năm trước, Âm ti có lệ quỷ làm loạn, Mạnh Bà tử vong, hồn

phi phách tán. Mạnh Bà ở Âm ti gánh vác trọng trách xóa bỏ ký ức kiếp này cho

vong hồn, sau khi Mạnh Bà chết, chúng tôi vốn định tự mình chế tạo canh Mạnh

Bà nhưng không ngờ canh chế ra lại không có tác dụng gì”

Giang Mãn Y khẽ nhíu mày: “Không thể dùng biện pháp khác để xóa ký ức của họ

sao?”

Cô cũng biết về Mạnh Bà và canh Mạnh, dù sao đây cũng là những câu chuyện

quen thuộc.

Bạch Vô Thường lắc đầu: “Tuy nói có thể dùng quỷ lực cưỡng ép xóa bỏ nhưng

cách này không thể lâu dài, quỷ lực hao tổn cũng nhanh”

“Tốc độ đầu thai của các hồn ma quá chậm, hiện giờ Âm gian đâu đâu cũng là

quỷ đang chờ đầu thai”

Giang Mãn Y đi suốt quãng đường, quả thật thấy đâu đâu cũng là quỷ, huống hồ

xét theo tốc độ tăng lên mỗi ngày, cứ thế này thì Quỷ giới sớm muộn gì cũng bị

lấp đầy mất!

“Vậy có cách nào khác không?”

Anan

Bạch Vô Thường dừng bước nhìn Giang Mãn: “Cô có biết Mạnh Bà cũng là người

bẩm sinh có thể thông âm dương không?”

“Giống như cô vậy”

Giang Mãn Y chỉ vào mình: “Tôi ư?”

Bạch Vô Thường khẽ gật đầu.

“Người thông âm dương chính là người được chỉ định, không biết cô có thể thử

giúp Âm ti chế tạo ra canh Mạnh Bà không, Nếu có thể chế tạo ra thì xin cô

nương tạm thời đảm nhiệm chức Mạnh Bà!”

[Nhiệm vụ ẩn: Chế tạo canh Mạnh Bà, đảm nhiệm chức Mạnh Bà. [Chưa hoàn

thành]]

“Nhưng tôi không biết nấu canh Mạnh Bà thế nào” Giang Mãn Y có chút do dự,

tuy đây là nhiệm vụ ẩn nhưng ai cũng chưa nói là nhất định phải hoàn thành đúng

không.

Bạch Vô Thường cười cười: “Cô không cần bận tâm việc này, cô cứ theo tôi”

Âm gian có chút khác so với tưởng tượng của Giang Mãn Y. Cô vốn nghĩ rằng đi

dọc đường thế này chắc chắn sẽ thấy những cảnh tượng đáng sợ.

Thực tế thì không, những hồn ma này dường như rất cố gắng chỉnh trang di dung

của mình.

Ngay cả những người chết thảm khốc vô cùng, ở Âm gian cũng đều mang vẻ

đẹp nhất của chính mình.

Giang Mãn Y đi ngang qua hoa bỉ ngạn, Hoàng Tuyền, cuối cùng đến cầu Nại Hà

trong truyền thuyết.

Tại quầy canh Mạnh Bà ở cầu Nại Hà, các hồn ma đang xếp hàng dày đặc, Ngưu

Đầu Mã Diện bận rộn phía sau quầy để xóa ký ức cho các hồn ma. Họ thấy Bạch

Vô Thường đến thì gọi: “Bạch đại nhân”

Bạch Vô Thường khẽ gật đầu, nói với Giang Mãn Y: “Cô đi theo tôi”

Giang Mãn Y đi theo hắn đến phía sau quầy canh Mạnh Bà, chỉ thấy Bạch Vô

Thường lấy ra nguyên liệu nấu canh Mạnh Bà đã chuẩn bị sẵn rồi đặt chúng lên

quầy.

“Cô thử xem”

Giang Mãn Y đặt hộp cơm trưa sang một bên, cô còn chưa kịp hỏi làm thế nào mà

trước mắt đã hiện ra chỉ dẫn của trò chơi.

[Vui lòng cho các nguyên liệu sau vào nồi đun sôi: một giọt nước mắt quỷ, một

cây vong ưu thảo, một bông hoa bỉ ngạn, một giọt nước mắt người, một cây cam

thảo]

Thậm chí còn có một mũi tên chỉ dẫn màu vàng chỉ vào chiếc nồi.

Những hồn ma chờ đầu thai đứng thò đầu ra nhìn ngó nhưng lại không thấy chỉ

dẫn nhiệm vụ.

Giang Mãn Y hít sâu một hơi rồi làm theo hướng dẫn.

Cô đổ tất cả những thứ này vào nồi, sau đó thấy các nguyên liệu vừa vào nồi đã

trực tiếp hóa thành nước canh.

Nước canh có màu trắng sữa, lấp lánh ánh sao bạc, thoạt nhìn như dải ngân hà.

“Thành công rồi!” Bạch Vô Thường nhìn sự thay đổi này mà không kìm được vui

mừng nói.

“Cô đợi một lát, tôi sẽ thông báo cho Diêm La Vương điện hạ, để điện hạ đến xem

canh Mạnh Bà này thế nào”

Giang Mãn Y chớp chớp mắt, thế là xong rồi ư?

Bạch Vô Thường đứng một bên chụm ngón trỏ và ngón giữa lại, vạch một đường

về phía trước, một luồng ánh sáng trắng lập tức bay về phía xa.

Trong khoảnh khắc, một âm thanh như sấm rền truyền đến: “Canh Mạnh Bà đã có

hiệu quả sao?”

Giang Mãn Y thấy một người đàn ông râu quai nón mặc cổ trang màu đen xuất

hiện trước mặt cô, người đàn ông đội mũ miện, toàn thân không giận mà vẫn uy

nghiêm.

“Điện hạ!” Các hồn ma xung quanh đều chắp tay hành lễ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.