Giang Mãn Y nhìn cái đầu quỷ nghịch ngợm như con gấu con này mà không hề
mềm lòng: “Nếu cậu ăn thịt người thì bây giờ đã bị bắt xuống mười tám tầng địa
ngục rồi”
“Sớm đi Âm giới, sớm đầu thai đi”
Đồng Chính Dương thấy không thuyết phục được cô, nước mắt máu trên mặt
cậu ta lại chảy ra: “Nhưng mà thân thể của em bị ăn mất rồi, em còn phải tìm ra
hung thủ đã ăn thịt mình nữa chứ”
Giang Mãn Y nhíu mày, “Cậu dám tìm con lệ quỷ đó ư? Không sợ ngay cả cái đầu
cũng không giữ được sao”
Cái đầu quỷ nhảy lên nhảy xuống hai cái, “Không phải nó, cũng không phải hồn
phách của e. mà là hung thủ đã giếc em còn ăn cả thân thể em”
Giang Mãn Y lúc này mới sực tỉnh.
“Ăn thịt người?”
“Ai ăn?”
Nước mắt máu trên mặt cậu ta càng lúc càng rõ, cũng càng lúc càng đặc sệt:
“Em cũng không biết”
Giang Mãn Y nhìn Hắc Vô Thường, Hắc Vô Thường vẫn giữ khuôn mặt không
cảm xúc nhưng dịu dàng hỏi: “Cậu chết như thế nào?”
Đồng Chính Dương nhớ lại một chút:”Em đang chơi ở ngoài, tự nhiên trước mắt
tối sầm lại rồi thì chết thôi”
Giang Mãn Y: ..
[Nhiệm vụ phụ: Giúp Đồng Chính Dương tìm lại thi cốt của cậu ta, tìm ra hung thủ
đã giếc hại cậu ta [Chưa hoàn thành]]
“Vậy sao cậu biết thân thể của cậu bị ăn mất rồi?”
Cái đầu quỷ nhảy lên một cái: “Khi em tỉnh lại thì thấy mình đang lơ lửng trên một
đống xương đã hầm chín”
“Em lại bị người ta hầm xương nấu canh! Oa!”
Nước mắt máu của Đồng Chính Dương “phụt” một cái chảy ra: “Rốt cuộc là kẻ
khốn nạn nào đã giếc em vậy! Mẹ em không biết sẽ đau lòng đến mức nào, có
lẽ còn chưa biết em đã chết đâu!”
Giang Mãn Y suy nghĩ một chút, mở điện thoại tìm kiếm ba chữ Đồng Chính
Dương.
Sau đó cô thấy một đống video ngắn về cậu ta, bố mẹ cậu ta khóc lóc thảm thiết
trước ống kính nhưng vẫn không từ bỏ việc tìm kiếm cậu ta.
Trong phần bình luận có người nói tìm lâu như vậy rồi mà chưa thấy thì có lẽ đã
không còn nữa, khuyên họ nên trực tiếp tìm kiếm thi thể.
Cũng không có kết quả.
E rằng họ cũng không thể ngờ được tại sao không tìm thấy thi thể của Đồng
Chính Dương là bởi vì thi thể của cậu ta đã bị ăn mất rồi.
Chỉ còn lại một đống xương.
Giang Mãn Y cảm thấy ghê tởm, cô nói với Hắc Vô Thường: “Cái đầu quỷ này tạm
thời cứ ở lại chỗ tôi đi, đợi mọi việc xong xuôi thì tôi sẽ đưa cậu ta đến Địa Phủ,
chắc không ảnh hưởng đến bên cô chứ?”
Anan
Hắc Vô Thường lắc đầu: “Không sao, tôi còn phải đi truy tìm tung tích của con lệ
quỷ kia, nếu các người thấy nó thì cứ liên hệ với tôi bất cứ lúc nào”
“Được” Triệu Sinh cười nói.
Giang Mãn Y cũng gật đầu: “Nếu nhìn thấy nhất định sẽ thông báo cho cô”
Hắc Vô Thường thoắt cái đã biến mất, Triệu Sinh vẫn chưa rời đi: “Nhân tiện, cô
có biết hôm nay Âm giới đã xảy ra chuyện gì không?”
Nụ cười trên mặt hắn rất tươi tắn, giọng nói cũng mang theo chút điệu đàng.
“Xảy ra chuyện gì?” Giang Mãn Y lấy chai nước khoáng ra uống một ngụm.
31.html]
Triệu Sinh: “Hôm nay Âm giới có thể nói là kim quang rực rỡ, Tôn Soái chạy theo
cô một chuyến vậy mà lại có công đức hộ thân, cậu ta thật sự nên cảm ơn cô thật
nhiều”
Giang Mãn Y đầy đầu dấu chấm hỏi: “Vì đã hạ gục bọn buôn người?”
“Không phải nói Địa Phủ không thể nhúng tay vào chuyện dương gian sao”
Triệu Sinh giải thích: “Địa Phủ không thể nhúng tay vào chuyện trần gian là vì
chúng tôi là quỷ sai của Âm giới nên nếu nhúng tay vào việc phá án ở dương gian
thì chẳng phải sẽ loạn hết cả sao, hơn nữa chuyện đó cũng không liên quan đến
hồn ma của cậu ta”
“Hơn nữa Tôn Soái cũng không giếc người, còn hỗ trợ cô giao những tên tội
phạm này cho cảnh sát nhân gian, đây chính là làm việc tốt”
“Nhắc mới nhớ tôi thật sự rất hâm mộ cậu ta đó, vẫn là nhờ cô, chuyện này trên
mạng nhân gian đang ồn ào khắp nơi, mọi người đều rất cảm ơn cô, tuy không
biết cậu ta đã làm gì, nhưng trời biết là đủ rồi”
Giang Mãn Y hiểu ra: “Vậy sao tôi không có công đức?”
Triệu Sinh chỉnh lại chiếc mũ trên đầu^ “Có lẽ là vấn đề thân phận của cô, thân là
Mạnh Bà của Địa Phủ, lại là người nên công và tội đã triệt tiêu lẫn nhau rồi
chăng?”
Giang Mãn Y: ..
Thôi vậy, tự an ủi bản thân là còn có phần thưởng của trò chơi bù vào.
“Tôn Soái coi như nợ cô một ân tình lớn rồi đó” Triệu Sinh cảm thán.
Giang Mãn Y xua tay,: “Giúp đỡ lẫn nhau thôi mà, không nói đến ân tình của
người hay ma quỷ gì đâu”
Triệu Sinh cười cười: “Cô đúng là phóng khoáng thật, vậy thì tôi đi làm việc của
mình đây, nếu có chỗ nào cần giúp đỡ cứ việc mở lời”
“Được” Giang Mãn Y gật đầu nhìn Triệu Sinh rời đi.
Chẳng mấy chốc con đường làng lại chỉ còn lại cô và cái đầu quỷ, cái đầu quỷ cứ
lượn qua lượn lại quanh cô, bị Giang Mãn Y vung tay tát một cái khiến nó dừng
lại.
“Thôi được rồi đừng lượn nữa, cậu hẳn biết thi cốt của cậu ở đâu chứ?”
Đồng Chính Dương gật đầu: “Ngay trong sông Thanh Thủy nhưng mà bị nước
cuốn trôi hết rồi, huhuhu”
Bây giờ cậu ta không còn hi hi hi nữa, Giang Mãn Y nghe cậu ta khóc chỉ thấy đau
đầu.
Dù sao thì nước mắt máu cứ chảy ra khắp nơi, như vòi hoa sen vậy.
Cô nhìn địa điểm của hai nhiệm vụ, sông Thanh Thủy cách đây khá gần: “Vậy thì
tôi đi vớt cho cậu trước”
“Khoan đã, cậu đã có thể hiện hình rồi, sao không tự mình đi vớt?”
Đồng Chính Dương tủi thân nói: “Em cũng mới hiện hình được mười ngày trước
thôi”
Lúc đó xương của cậu ta đã bị nước cuốn trôi đi không tìm thấy nữa rồi.
“Cậu hiện hình nhanh vậy sao?”
Mới ba tháng mà đã hiện hình, oán khí không nhỏ chút nào.
Đồng Chính Dương lơ lửng cái đầu, lẩm bẩm: “Vì em đã lén lút ăn ké”
“Cứ mỗi lần con lệ quỷ kia ăn thịt quỷ thì em lại lén lút ăn ké một chút ở bên cạnh,
kết quả không ngờ mười ngày trước bị con bé bắt được, thế là nó ăn luôn thân
thể của em, hu hu hu!”
Giang Mãn Y: ..
Quả nhiên là nghé con không sợ cọp, ngay cả thức ăn của lệ quỷ cũng dám ăn
ké!