“Thằng ngốc này, quỳ một chân thôi” Bà nội Bùi không nhìn nổi nữa phải nhắc.
Bùi Chính Năm rụt ngay một chân về. À không, cả hai chân. Hoa hoét cái gì chứ?
Anh vứt luôn mấy cái cành trọc lốc đi. Đã bảo mấy chiêu ông bà dạy không ăn
thua mà. Nhìn ánh mắt ghét bỏ của Thẩm Nam Sơ kìa. Thôi thì làm theo cách của
mình vậy.
Giây tiếp theo, Thẩm Nam Sơ thấy Bùi Chính Năm tiến lại gần, cúi xuống bế bổng
cô lên. Cả nhà họ Bùi đứng hình. Anh bế cô đi thẳng vào phòng. Cạch! Cửa khóa
trái.
Hệ thống: “Ký chủ đại đại, cô không phản kháng à?” Thẩm Nam Sơ: “Chẳng lẽ ta
phải bế hắn lên?” Hệ thống: “Coi như tôi chưa nói gì”
Bùi Chính Năm đặt cô lên giường, kéo ghế ngồi đối diện. “Nói đi, cô có yêu cầu
gì?” Thẩm Nam Sơ chỉnh lại tư thế cho thoải mái. “Anh nghĩ tôi có yêu cầu gì?”
Nguyên tắc đàm phán số 1: Không bao giờ để lộ nhu cầu của mình trước.
Thấy vẻ lười biếng của cô, Bùi Chính Năm thở phào. Bình thường trở lại là tốt rồi.
Người phụ nữ này thay đổi như chong chóng ấy. “Chỉ cần tôi làm được, tôi đồng ý
tất cả”
Thẩm Nam Sơ cười tươi rói. Hào phóng thế à? Vậy đừng trách cô ép giá nhé. Cô
ngồi thẳng dậy: “Tôi lười lắm” Bùi Chính Năm: “Cô nói tôi làm” [“Điểm Chán Ghét
+1”]
Thẩm Nam Sơ: “Tôi coi tiền như mạng” Bùi Chính Năm: “Tiền của tôi cho cô tiêu
hết” Thẩm Nam Sơ: “Không được giấu quỹ đen” Bùi Chính Năm: “. Được”
[“Điểm Chán Ghét +5”]
Thẩm Nam Sơ: “Tôi kén ăn lắm, lại không biết nấu cơm” Bùi Chính Năm: “Tôi
từng làm anh nuôi trong quân đội, tôi nấu cho” Thẩm Nam Sơ bĩu môi: “Anh nấu
toàn một màu quân đội, chó nó ăn” [“Điểm Chán Ghét +5”]
Bùi Chính Năm: “Tôi sẽ mua sách dạy nấu ăn về học” Thẩm Nam Sơ: “Bao giờ
học xong thì đăng ký kết hôn” [“Điểm Chán Ghét +6”]
Bùi Chính Năm nín nhịn: “Còn gì nữa không?” Thẩm Nam Sơ cười đầy ẩn ý: “Điều
cuối cùng, anh phải vô điều kiện đồng ý một yêu cầu tiếp theo của tôi” [“Điểm
Chán Ghét +10”]
Bùi Chính Năm trầm ngâm: “Vi phạm kỷ luật thì không được” “Yên tâm, không
phạm pháp đâu” “Chuyện gì?” “Chờ nghĩ ra đã rồi nói”
Cảm ơn sự phong phú của ngôn ngữ. Cảm ơn sự hào phóng của nam chính. “Mai
tôi về đơn vị, có thể làm báo cáo kết hôn chưa?” Bùi Chính Năm nghĩ ký xong
đống hiệp ước bất bình đẳng này là xong việc.
roi/chuong-54-noi-di-co-co-yeu-cau-gihtml]
Thẩm Nam Sơ cười tinh quái: “Xem biểu hiện tối nay của anh đã” Bùi Chính Năm
có dự cảm chẳng lành. “Tối nay anh nấu cơm. Không được nhờ ai giúp” Bùi
Chính Năm: “” Thẩm Nam Sơ: “Tôi đói rồi đấy, nhanh lên”
Bùi Chính Năm đành chịu. Cô là nhất! Nhưng cũng không thể để cô muốn làm gì
thì làm. “Tôi nấu được, nhưng thế nào là biểu hiện tốt? Phải có tiêu chuẩn chứ?”
Hệ thống: “Ký chủ đại đại, nam chính xấu tính quá, nghi ngờ cô không công bằng
kìa” Thẩm Nam Sơ: “. Thế mi bảo làm sao cho công bằng?” Hệ thống: “Mời
người đến chấm điểm!” Nó đắc ý với ý tưởng của mình. Thẩm Nam Sơ: “Được,
đừng có hố ta đấy nhé” Hệ thống: “Tôi trung thành tuyệt đối, sao hố cô được?”
Thẩm Nam Sơ thấy sai sai nhưng không biết sai ở đâu. Chắc do ngủ nhiều nên
não load chậm. “Mấy hôm trước trưởng thôn và thím Hoa Lan giúp tôi nhiều, nhân
tiện tối nay mời họ đến ăn cơm và làm giám khảo luôn” “Được” Bùi Chính Năm
lóe lên tia tính toán. “Tôi nghĩ không so sánh thì không có đau thương. Hay là mỗi
người trong nhà làm một món, để trưởng thôn và thím ấy chấm điểm mù (không
biết ai nấu món nào)”
Thẩm Nam Sơ gật đầu không nghĩ ngợi: “Được” “Nếu tôi thắng, mai làm báo cáo
kết hôn” “Ok! Nhưng anh không được nói trước để mọi người giúp gian lận đấy
nhé” “Đương nhiên, tôi thắng bằng thực lực” “Một lời đã định” – “Tứ mã nan
truy”
(Hệ thống: Toàn những kẻ 180 cái tâm cơ, mỗi mình ngây thơ)
..
Cạch! Cửa mở. Bùi Chính Năm đi ra. Bà nội và mẹ vây lấy: “Sao rồi? Nó đồng ý
chưa?” “Đồng ý rồi” Bùi Chính Năm tự tin. Trong cái nhà này, trù nghệ của anh có
khi là đỉnh nhất. Trước giờ có người giúp việc, có ai phải vào bếp đâu. Còn anh đi
lính, nấu cho đồng đội ăn suốt. Trình độ này ăn đứt cả nhà là cái chắc.
Thẩm Nam Sơ hoàn toàn không biết phần lớn người nhà họ Bùi không biết nấu
ăn. Thế là sập bẫy. “Bà, mẹ, Tiểu Sơ bảo muốn mời trưởng thôn và thím Hoa Lan
đến ăn cơm cảm ơn. Con làm một mình không xuể, mọi người giúp mỗi người một
món nhé” Mọi người không nghi ngờ gì, vui vẻ đồng ý.
Chiều hôm đó, nhà họ Bùi nhộn nhịp bếp núc. Tối đến. Trên bàn vuông bày 7 cái
đĩa, mỗi đĩa úp một cái bát to lên trên. Không ai biết bên trong là gì. Vợ chồng
trưởng thôn nhìn nhau háo hức. Thím Hoa Lan: Nghe nói người Bắc Kinh ăn uống
cầu kỳ lắm, được mở mang tầm mắt rồi. Vương Kiến Quốc: Đồ nhắm ngon phải
có rượu ngon, may mà mình xách theo bình rượu nếp.
Thẩm Nam Sơ cũng tò mò. Bùi Chính Năm đắc ý mở bát ra. Trong nháy mắt, 7
món ăn lộ diện. .. Thẩm Nam Sơ: (⊙﹏⊙) Thím Hoa Lan: Người thành phố khẩu
vị lạ thật, đặc biệt quá. Vương Kiến Quốc: Mấy món này. nhắm rượu được thật
á???