Ôn Mạn mãi sau mới nhận ra.
Tâm tình Hoắc Thiệu Đình rõ ràng không được tốt, hắn lấy ra điếu thuốc lá, châm lửa rồi thong thả hút vào.
Ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, đặt đầu thuốc ra ngoài cửa sổ xe, đưa ra đưa vào.
Cảnh tượng đó trông thật thu hút, khiến người ta ngẩn ngơ.
Chân núi dù sao cũng có chút lạnh, Ôn Mạn lại chỉ mặc mỗi váy, nàng rất nhanh bị cóng đến mũi hồng hồng, khóe mắt còn vương chút đỏ mỏng, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đặc biệt mong manh dễ khiến lòng người thương xót.
Hoắc Thiệu Đình quay người với lấy áo khoác ném cho nàng:
“Khoác vào đi.”
“Cảm ơn.”
Ôn Mạn khẽ run giọng, nàng có chút hối hận vì đã tới chỗ này cùng hắn, nàng luôn cảm thấy đêm nay Hoắc Thiệu Đình hơi khác thường.
Trực giác của nàng không sai.
Hoắc Thiệu Đình hút xong điếu thuốc, liền nghiêng người qua hôn nàng.
Hôn ngắt quãng một lúc, Ôn Mạn tỉnh táo lại một chút, nàng chống hai tay lên vai hắn lẩm bẩm:
“Hoắc Thiệu Đình…
.”
Nàng nhỏ giọng cầu xin:
“Chúng ta tính là gì đây?”
Hoắc Thiệu Đình lặng lẽ nhìn nàng, biết ý nàng là không muốn…
Hoắc Thiệu Đình lặng lẽ nhìn chăm chú nàng.
Thật lâu, hắn buông tay đang giữ cánh tay nàng ra, khẽ tựa người vào ghế bọc da thật, khẽ nhắm mắt lại.
Hắn giống như rất mệt mỏi.
Ôn Mạn không nói nên lời trách cứ nào, liền nghiêng đầu nhìn hắn.
Một lát sau, Hoắc Thiệu Đình đứng dậy ấn một cái nút.
Mui xe trượt ra, thay vào đó là một tấm kính pha lê màu xanh đậm.
Bởi vì ở trong núi nên ngôi sao trên bầu trời đêm đặc biệt sáng rõ…
Hoắc Thiệu Đình dựa người về sau cũng không nói gì, chỉ tập trung nhìn lên bầu trời đêm.
Ôn Mạn muốn hỏi lại bị hắn một tay ôm vào lòng.
Nàng bị ép tựa vào vai hắn, ngửi thấy mùi gỗ đặc trưng trên người hắn, mặt Ôn Mạn hơi nóng lên.
“Ở bên ta thêm chút nữa!”
Giọng Hoắc Thiệu Đình khàn khàn.
Ôn Mạn không thể cự tuyệt!
Nàng không biết có phải tất cả đàn ông thành đạt đều thích tỏ ra đáng thương hay không, có phải chiêu này đều có hiệu quả với tất cả phụ nữ hay không, nhưng Hoắc Thiệu Đình đã giúp nàng, khi hắn hiện ra vẻ mặt rất mệt mỏi và yếu ớt, nàng không có cách nào đẩy hắn ra.
Chắc là nàng im lặng quá lâu, Hoắc Thiệu Đình thấp giọng hỏi nàng:
“Đang suy nghĩ gì?”
“Không có gì…
Không nghĩ gì cả!”
Đầu óc Ôn Mạn hơi hỗn loạn.
Sau đó cả hai không nói gì nữa, chỉ im lặng ôm nhau.
Vẻ ngoài Hoắc Thiệu Đình thực sự rất thu hút, nếu nói Ôn Mạn không có chút cảm giác nào thì là lừa người.
Nàng cũng không cố chấp đẩy hắn ra, mà lặng lẽ đưa tay vòng qua ngang lưng hắn.
Ôn Mạn được mùi hương thuần đàn ông của hắn ôm lấy, nàng phải thừa nhận, Hoắc Thiệu Đình mang đến cho nàng sự kích thích, ngay cả Cố Trường Khanh trước đây cũng chưa từng có.
Nếu không vì chuyện trong nhà, khi còn độc thân nàng tình cờ gặp Hoắc Thiệu Đình cũng nguyện ý cùng hắn có một mối quan hệ.
Nhưng giữa bọn họ xen lẫn quá nhiều thứ, nhất định không thể đến với nhau!
Nàng mơ mơ màng màng suy nghĩ, vậy mà lại ngủ thiếp đi trong lòng hắn.
Hoắc Thiệu Đình cúi đầu, chăm chú nhìn Ôn Mạn trong lòng.
Mái tóc dài màu trà xõa trên vai, khuôn mặt nhỏ nhắn trong trẻo và sạch sẽ như tuyết, bờ vai mỏng manh, cuộn tròn trong lòng hắn rất nhẹ và mềm mại.
Ôn Mạn là kiểu đẹp đằm thắm, không phải vẻ đẹp rực rỡ lộng lẫy, mà là dịu dàng đến nỗi khiến người ta không nỡ rời mắt.
Kiểu người thích hợp để giữ trong nhà, chăm sóc.
Hoắc Thiệu Đình bận rộn nhiều ngày, cũng hơi mệt mỏi, hắn khẽ nhắm mắt lại…
.
Lúc Ôn Mạn tỉnh lại, bầu không khí có chút kỳ lạ.
Nàng rõ ràng cảm giác được hắn…
Ôn Mạn chưa từng trải qua chuyện chăn gối với đàn ông, cũng không biết đàn ông mới tỉnh ngủ đều là như vậy, nàng cắn môi có chút luống cuống lại không dám nhúc nhích chút nào.
Trong xe tối, ánh mắt Hoắc Thiệu Đình sáng rực.
Ôn Mạn khẽ khàng hỏi:
“Mấy giờ rồi?”
Hoắc Thiệu Đình thở ra hơi nóng phả vào tai nàng:
“Gần sáng rồi! Đợi thêm một lát nữa ta đưa ngươi về nhà.”
Ôn Mạn không dám nhúc nhích, ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn.
Hoắc Thiệu Đình bỗng nhiên khẽ cười thành tiếng, tâm tình của hắn không hiểu sao tốt hơn một chút, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt má nàng một chút, “Dễ dàng như vậy sao? Ôn lão sư đây là báo đáp ta đây, hay là bản thân cũng hưởng thụ?”
Chút suy nghĩ của Ôn Mạn bị vạch trần, nàng hơi xấu hổ! Nàng không thèm để ý đến hắn nữa, lập tức dịch người sang ghế phụ lái…
Hoắc Thiệu Đình khẽ rên lên, liếc nhìn nàng một cái.
Ôn Mạn đỏ mặt, cố gắng che giấu vẻ ngại ngùng mở lời:
“Hoắc Luật Sư, làm phiền ngươi đưa ta về nhà.”
Hoắc Thiệu Đình nhìn thấy trên mặt nàng có vệt đỏ ửng nhàn nhạt.
Hắn hơi ngạc nhiên: Ôn Mạn ở bên Cố Trường Khanh bốn năm, theo lý mà nói hẳn là rất có kinh nghiệm tình trường, sao lại dễ dàng đỏ mặt như vậy?
Hoắc Thiệu Đình cảm thấy hơi bị trêu tức, hắn thực sự có ý định với Ôn Mạn.
Hắn đưa Ôn Mạn về nhà, địa chỉ không phải là chung cư cao cấp trước đó mà là một khu tập thể cũ nát, Ôn Mạn khẽ nói:
“Ta đến nơi rồi, cảm ơn ngươi Hoắc Luật Sư.”
Hoắc Thiệu Đình hạ cửa kính xe xuống, nhìn quanh khu nhà bên ngoài một chút, rồi nhìn lại thân thể đơn bạc của Ôn Mạn.
Hắn thật ra biết rõ nhất nàng đã chịu đựng biết bao nhiêu, nhưng hôm nay với cơ hội như vậy, nàng không hề đưa ra bất kỳ yêu cầu nào với hắn.
Có khoảnh khắc đó, Hoắc Thiệu Đình cảm thấy rung động vì thương hại.
Hắn thậm chí muốn phá lệ giúp nàng! Nhưng ý nghĩ này cũng chỉ chợt lóe qua, địa vị của Ôn Mạn trong mắt hắn hiện tại, vẫn chưa tới mức độ đó.
Ôn Mạn lên lầu.
Lúc đi đến lầu hai, nàng lại không nhịn được nhìn xuống dưới lầu.
Xe của Hoắc Thiệu Đình vẫn dừng ở đó, chiếc xe màu vàng châu Âu đắt tiền hoàn toàn lạc lõng với khu tập thể cũ kỹ, Nơi này càng không phải là nơi người có thân phận như Hoắc Thiệu Đình nên xuất hiện.
Ôn Mạn nghĩ, Hoắc Luật Sư hẳn nên xuất hiện tại những buổi tiệc của giới thượng lưu.
Tất cả những gì xảy ra đêm nay, đối với nàng mà nói, tựa như chỉ là một gợn sóng nhỏ khẽ khuấy động cuộc đời, ngủ một giấc rồi sẽ quên.
Ôn Mạn không còn dám nhìn nữa, bước nhanh lên lầu.
Hoắc Thiệu Đình nhìn xem ánh đèn ở tầng cao nhất sáng lên, lúc này mới lái xe rời đi.
Nhưng hắn lại không biết, ở chỗ tối có đỗ một chiếc xe thể thao màu đen, chủ nhân của chiếc xe đó đã đợi dưới lầu hơn hai giờ rồi.
Hoắc Thiệu Đình cùng Ôn Mạn ôm nhau trong xe bao lâu, Cố Trường Khanh liền chờ ở dưới lầu bấy lâu!
Cố Trường Khanh một thân đồ đen đi ra từ trong xe, chiếc xe màu đen cùng bộ đồ đen của hắn, càng tôn lên khuôn mặt hắn càng thêm trắng trẻo, tuấn tú, hắn khẽ tựa người vào thân xe, cúi đầu châm một điếu thuốc.
Làn khói mỏng nhẹ nhàng bay ra, lại nhanh chóng tan vào màn đêm.