Ôn Mạn hạ thấp tư thái:
“Cố Trường Khanh chúng ta đã chia tay, ta cầu ngươi đừng đổ giận lên cha ta.”
Cố Trường Khanh cười mỉa.
Hắn nói:
“Một khoản thâm hụt lớn như vậy, dù sao cũng phải có người chịu trách nhiệm.”
Ôn Mạn còn muốn cầu xin.
Cố Trường Khanh nói đổi lại:
“Còn có một con đường, xem ngươi có nguyện ý hay không! Ôn Mạn, chỉ cần ngươi cùng ta năm năm, ta liền tha cho Ôn Thúc.”
Ôn Mạn sững sờ.
Nàng không nghĩ tới Cố Trường Khanh có thể không biết xấu hổ đến mức này, tiền đồ và chỗ dựa hắn muốn, thân thể của nàng hắn cũng nghĩ chiếm lấy!
Ôn Mạn tức giận đến run rẩy:
“Cố Trường Khanh, ngươi thật làm cho ta buồn nôn!”
Cố Trường Khanh cười nhạt vô tình:
“Ta là người như thế nào, ngươi không phải đã sớm biết sao?”
Ôn Mạn nghiến chặt răng.
Nàng nói:
“Ta sẽ không làm tình phụ của ngươi! Cố Trường Khanh, ngươi mơ tưởng!”
Cố Trường Khanh nhẹ nhàng “à.”
lên tiếng, “Vậy thì chuẩn bị mời luật sư cho Ôn Thúc đi! Ôn Mạn, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, số tiền lớn như vậy ít nhất bị phán mười năm.”
Ôn Mạn cười lạnh:
“Ta sẽ mời luật sư tốt nhất!”
“Ngươi nói là Hoắc Thiệu Đình?”
Cố Trường Khanh ung dung cười cười:
“Ôn Mạn ngươi quên hắn là anh vợ tương lai của ta, hắn sẽ giúp ngươi kiện tụng sao?”
Ôn Mạn lạnh buốt từ đầu đến chân! Cố Trường Khanh nhẹ nhàng bỏ lại một câu:
“Ôn Mạn, ta chờ ngươi cầu xin ta!”
Ôn Mạn vừa cúp điện thoại, Nguyễn Di liền tức giận mắng lên tiếng.
“Đồ khốn nạn!”
“Hắn nằm mơ đấy à! Nhà chúng ta dù có chết sạch cũng sẽ không đưa ngươi cho hắn chà đạp.”
Nguyễn Di vừa nói vừa rơi nước mắt:
“Vị Luật sư Hoắc đó là kẻ bạch nhãn lang và cũng là anh vợ tương lai của hắn ta, chúng ta làm sao mời tới được? Ôn Mạn, ngươi suy nghĩ xem có biện pháp nào không.”
Ôn Mạn lặng người.
Sau một lúc lâu, nàng thấp giọng mở miệng:
“Tôi cùng vị Luật sư Hoắc này từng gặp mặt một lần, tôi thử xem sao.”
Nguyễn Di là phụ nữ, rất nhạy cảm.
Nàng ngửi thấy trên người Ôn Mạn có mùi rượu, lại nhìn thấy trên người nàng khoác chiếc áo khoác nam giới, liền đoán được đã xảy ra chuyện gì.
Nguyễn Di không làm ầm ĩ.
Ôn Mạn muốn gặp Hoắc Thiệu Đình cũng không dễ dàng.
Tại sảnh văn phòng luật sư “Kiệt Anh”, nhân viên lễ tân thái độ khách sáo và xa cách:
“Xin lỗi cô, không có hẹn trước tôi không thể cho phép ngài đi lên.”
Ôn Mạn hối hận tối hôm qua không giữ lấy danh thiếp.
Nàng hỏi:
“Tôi hiện tại đặt lịch hẹn, lúc nào có thể gặp Luật sư Hoắc?”
Nhân viên lễ tân kiểm tra một chút:
“Nhanh nhất cũng phải nửa tháng.”
Ôn Mạn không khỏi có chút sốt ruột.
Đúng lúc này, ở góc rẽ đại sảnh, cửa thang máy mở ra, bên trong bước ra một đôi nam nữ.
Người đàn ông chính là Hoắc Thiệu Đình.
Hắn mặc một bộ âu phục đen trắng kinh điển, áo quần chỉnh tề, dáng vẻ vô cùng tinh anh.
Người phụ nữ thân hình nóng bỏng, một quý bà tuổi ngoài 30.
Hoắc Thiệu Đình vừa ra thang máy đã nhìn thấy Ôn Mạn, nhưng hắn lại làm như không quen biết nàng, đi thẳng đưa khách ra cửa.
Hắn giữ đúng chừng mực, bắt tay nói lời từ biệt với người phụ nữ.
Giọng điệu người phụ nữ ngọt ngào quyến rũ:
“Luật sư Hoắc à, lần này may mắn nhờ có anh, nếu không sao tôi có thể ly hôn thuận lợi mà chia được tài sản! Anh cũng không biết, hắn ta có người tình mới rồi đối với tôi keo kiệt thế nào…
.”
Hoắc Thiệu Đình cười nhạt một tiếng:
“Là việc nên làm.”
Người phụ nữ bắt chuyện:
“Luật sư Hoắc, tối nay uống một ly chứ?”
Ánh mắt Ôn Mạn dừng lại trên người người phụ nữ, cảm thấy với điều kiện vóc người này, đàn ông bình thường không thể từ chối được.
Nhưng Hoắc Thiệu Đình không phải đàn ông bình thường.
Hắn đưa tay nhìn đồng hồ, khéo léo từ chối:
“Thật không khéo, tối nay tôi có hẹn rồi.”
Người phụ nữ kia cũng hiểu chuyện, biết vị Luật sư Hoắc này không để ý đến mình.
Nàng ta quyến rũ nói lời tạm biệt, lên xe rời đi.
Hoắc Thiệu Đình đưa khách xong, cố ý dừng lại một chút ở quầy lễ tân chỗ đó.
Hắn nhìn Ôn Mạn nói:
“Đổi ý rồi sao?”
Ôn Mạn sững sờ.
Lập tức mặt nàng nóng bừng lên, giơ lên túi giấy trong tay:
“Tôi tới trả lại áo khoác cho Luật sư Hoắc.”
Hoắc Thiệu Đình đưa tay đón lấy.
Hắn khẽ gật đầu, “Làm phiền cô.”
Nói xong, hắn liền đi thẳng về phía thang máy, không nói một lời thừa nào.
Ôn Mạn gấp gáp, nàng vội vàng đuổi theo bước chân hắn:
“Luật sư Hoắc, tôi muốn cầu xin ngài…
.”
Hoắc Thiệu Đình bấm nút thang máy, cửa thang máy mở ra, Ôn Mạn mặt dày đi theo vào.
Hoắc Thiệu Đình liếc nhìn nàng một chút.
Hắn nhìn vào gương chỉnh lại áo sơ mi, giọng điệu nhàn nhạt:
“Tôi sẽ không nhận vụ án của cô.”
Ôn Mạn tay chân lạnh buốt.
Xem ra, Hoắc Thiệu Đình đã biết chuyện của gia đình nàng rồi! Nàng nhẹ giọng hỏi:
“Cố Trường Khanh đã báo cho anh rồi sao?”
Hoắc Thiệu Đình trong gương nhìn thẳng vào nàng, cười rất nhạt:
“Hắn không có đủ thể diện đến vậy! Ôn tiểu thư, tôi chỉ là thích công tư phân minh.”
Ôn Mạn hiểu rõ ý hắn: muốn có chuyện riêng tư với hắn, thì hắn chào đón, nhưng nếu liên quan đến công việc, sẽ không bàn nữa.
Nàng có chút khó xử.
Hoắc Thiệu Đình cũng không miễn cưỡng nàng.
Mặc dù Ôn Mạn hợp gu thẩm mỹ của hắn, nhưng không đủ để hắn phá lệ.
Hơn nữa đang giữa ban ngày, hắn cũng không có hứng thú nhiều như vậy.
Ngắn gọn mấy câu, thang máy đến tầng 28.
Thư ký của Hoắc Thiệu Đình chờ ở cửa ra vào, nàng nhìn thấy Ôn Mạn hơi kinh ngạc, nhưng tác phong chuyên nghiệp nhiều năm giúp nàng không bối rối, vẫn cung kính nói:
“Luật sư Hoắc, Mã tiên sinh đã đến.”
Hoắc Thiệu Đình ném chiếc túi cho thư ký, dặn dò:
“Đem đi giặt.”
Thư ký hiểu chuyện liền rời đi trước.
Hoắc Thiệu Đình cúi đầu lướt điện thoại xem tin tức, một bên hờ hững đối với Ôn Mạn nói:
“Cô tìm luật sư khác đi!…
Còn nữa, dây lưng phụ nữ đừng để quá lỏng!”
Hắn nói xong, liền đi ra thang máy.
Ôn Mạn cảm thấy hắn giả dối lại khó lường!…
Ôn Mạn bị Hoắc Thiệu Đình từ chối, nàng nghĩ đủ mọi cách cũng không gặp được người.
Trong nhà Nguyễn Di càng thêm sốt ruột, không ngừng tỏ vẻ bực tức, Ôn Mạn áp lực rất lớn, nàng hẹn gặp Bạch Vi, bạn học thời đại học.
Bạch Vi tốt nghiệp liền kết hôn, gả cho một công tử nhà giàu thế hệ thứ hai ở B thị, giao thiệp rất rộng.
Ôn Mạn nhờ Bạch Vi giúp nàng nghĩ cách.
Hai người hẹn nhau ở quán cà phê gặp mặt, Ôn Mạn kể lại sự tình một lần.