Bạch Vi mắng to Cố Trường Khanh, giải tỏa cơn tức xong, ánh mắt của nàng chuyển hướng:
“Đêm đó ngươi thật sự suýt nữa xảy ra xích mích với Hoắc Thiệu Đình sao?”
Ôn Mạn đỏ mặt, nhẹ nhàng khuấy cà phê.
Bạch Vi hạ giọng:
“Ôn Mạn ngươi cũng giỏi đấy chứ! Hoắc Thiệu Đình có tiếng là ánh mắt cao, hiếm khi vướng vào chuyện lùm xùm.”
Ôn Mạn cười khổ:
“Ta cũng không có cách nào khác, không phải vậy ta cũng sẽ không làm phiền ngươi.”
Hoắc Thiệu Đình ở trong hội kia quyền thế rất lớn, Bạch Vi giúp nàng, rất dễ dàng đắc tội với người khác.
Bạch Vi thật trượng nghĩa, nàng dùng một số mối quan hệ lấy được lịch trình của Hoắc Thiệu Đình.
Thứ bảy ba giờ chiều, Hoắc Thiệu Đình hẹn người tại câu lạc bộ đánh golf.
Ôn Mạn đi theo vợ chồng Bạch Vi đi đến, ngoài ý muốn trông thấy Cố Trường Khanh cũng ở đó.
Ôn Mạn sững người một chút.
Bạch Vi hung hăng bóp lão công nhà mình một cái, oán trách:
“Ngươi không nghe ngóng rõ ràng, Cố Trường Khanh ở đây Ôn Mạn làm sao thoải mái được?”
Lão công Bạch Vi chân thành nói xin lỗi:
“Ôn Mạn, xin lỗi nha! Là do ta không nghe ngóng rõ ràng.”
Ôn Mạn đang định nói chuyện, Hoắc Thiệu Đình đã trông thấy bọn họ.
Hắn mặc một bộ trang phục thường ngày màu trắng, dáng người cao ráo nổi bật, gương mặt anh tuấn…
Ở trong đám đông có cảm giác như được sao vây quanh mặt trăng.
Giống như thái độ khi xử lý công việc, Hoắc Thiệu Đình giả vờ như không biết Ôn Mạn, chỉ lên tiếng chào hỏi lão công của Bạch Vi.
Lão công Bạch Vi có chút lúng túng vì bất ngờ được chú ý, gượng cười.
Lúc này, Hoắc Thiệu Đình giống như là mới để ý tới Ôn Mạn.
Ôn Mạn vốn dĩ da dẻ đã tốt, hôm nay lại cố ý ăn mặc mát mẻ.
Áo phông rộng rãi màu trắng, quần thể thao ngắn màu xám nhạt.
Mái tóc dài màu trà hơi xoăn được búi lên, vừa tươi mát lại có thêm một chút vũ mị.
Ánh mắt Hoắc Thiệu Đình lướt qua đôi chân thon dài trắng nõn của Ôn Mạn, hững hờ nói:
“Vị này trông lạ quá…”
Hoắc Thiệu Đình giả vờ như thế, lão công Bạch Vi tinh ý phối hợp:
“Ôn Mạn, bạn học thời đại học của Bạch Vi, là một tài nữ, giáo viên đàn piano.”
Hoắc Thiệu Đình khẽ cười một tiếng:
“Thì ra là Ôn lão sư!”
Hắn trông có vẻ hiền lành, duỗi bàn tay ra.
Xung quanh, những người đàn ông có xuất thân hiển quý kia đều lộ ra vẻ mặt đầy ẩn ý, cũng có chút cực kỳ hâm mộ! Bọn hắn đều nhìn ra được vị Ôn lão sư xinh đẹp này là nhằm vào Hoắc Thiệu Đình.
Có người hùa theo nói:
“Hoắc Luật sư có phúc lớn đấy nhỉ.”
Ôn Mạn dù sao da mặt mỏng, làm sao đã từng chứng kiến tình hình như vậy, nàng hơi có chút ngượng ngùng đưa tay ra.
Bàn tay mềm mại bị nắm chặt.
Hoắc Thiệu Đình vừa nắm lấy đã thả ngay, khóe miệng nở nụ cười mê hoặc:
“Ôn lão sư, đánh một ván không?”
Nói xong, hắn liền về phía sân bóng đi đến, có vẻ khiến nàng không thể từ chối.
Ôn Mạn đành phải đi theo.
Đằng sau, Cố Trường Khanh nắm gậy golf, vẻ mặt tối sầm…
Hoắc Thiệu Đình tâm trạng rất tốt, Ôn Mạn nói không biết đánh hắn cũng không giận.
“Ta dạy cho ngươi!”
Thốt ra lời này, người bên ngoài liền hiểu ý của Hoắc Thiệu Đình, thế là ánh mắt càng trở nên mờ ám.
Ôn Mạn cũng không ngốc, Hoắc Thiệu Đình thân thiết với nàng, chỉ nói lên một điều ! Hắn không thích Cố Trường Khanh!
Ôn Mạn đứng ở phía trước Hoắc Thiệu Đình, để mặc hắn từ phía sau ôm lấy mình.
Nàng mặc quần thể thao ngắn, lộ ra một mảng lớn đôi chân trắng nõn kề sát trên người hắn, thậm chí, nàng còn có thể cảm nhận được hơi ấm trên người hắn.
Ôn Mạn mặt nóng bừng không tưởng tượng nổi.
“Ôn lão sư, chuyên tâm một chút!”
Môi mỏng Hoắc Thiệu Đình dán tại bên tai nàng thủ thỉ, đặc biệt giống như lời lẩm bẩm giữa tình nhân.
Ôn Mạn khẽ giật mình.
Hoắc Thiệu Đình đã nắm chặt tay của nàng, vung gậy đánh một cú.
Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay, những lời nịnh hót nghe đến buồn nôn tột độ.
“Hoắc Luật sư và Ôn lão sư phối hợp ăn ý quá.”
“Là Hoắc Luật sư dạy tốt ấy!”
“Hoắc Luật sư lại đánh một cú nữa là chuẩn bị vào lỗ rồi.”
Các nam nhân quen nói như vậy, cũng không cảm thấy có gì.
Sắc mặt Ôn Mạn hơi ửng hồng.
Hoắc Thiệu Đình tựa sát vào vành tai mềm mại của nàng, cười khẽ:
“Ôn lão sư, chúng ta lại đánh một cú nữa nhé?”
Kỹ thuật của hắn tốt, quả nhiên đánh một cú bóng vào lỗ.
Xung quanh lại vang lên tiếng vỗ tay, Hoắc Thiệu Đình với khuôn mặt rất mê người, tỏ ra hăng hái.
Cơ thể Ôn Mạn khẽ run lên một hồi.
Hôm nay, rõ ràng là nàng có chủ tâm câu dẫn, lại bị hắn thao túng tùy ý.
Nàng có một loại trực giác, nếu Hoắc Thiệu Đình muốn tán tỉnh/đùa giỡn, 95% phụ nữ đều không cưỡng lại nổi, chẳng qua là người đàn ông có thân phận như vậy, không dễ dàng tự hạ thấp thân phận mà làm vậy thôi.
Ôn Mạn bị hắn ôm trong vòng tay, lại đánh vào lỗ mấy quả bóng nữa.
Lúc nghỉ giải lao giữa trận, Ôn Mạn ngồi ở bên cạnh Hoắc Thiệu Đình.
Đúng là hắn chưa cùng nàng nói nhiều, phần lớn nói chuyện về chuyện làm ăn với những người xung quanh, ngẫu nhiên cũng liên quan đến mặt pháp luật.
Ôn Mạn rất biết cách lấy lòng.
Đưa đồ uống, cầm khăn mặt…
Hoắc Thiệu Đình thản nhiên đón nhận.
Bạch Vi cảm thấy có hi vọng.
Nàng kéo Ôn Mạn vào nhà vệ sinh, nói thì thầm:
“Thật không ngờ Hoắc Luật sư lại dạn dĩ đến thế! Lúc trước mấy lần đi tụ hội gặp qua, chỉ thấy vẻ đàng hoàng nghiêm túc.”
Bạch Vi sợ Ôn Mạn chơi với lửa có ngày bỏng tay, vì với thân phận của Hoắc Thiệu Đình thì khả năng ông ta lấy Ôn Mạn không cao, vả lại giữa bọn họ còn có Cố Trường Khanh xen vào.
Ôn Mạn nhìn thấu đáo, nàng nhẹ nói:
“Cùng lắm thì là chuyện trên thân thể thôi, ta không đến mức ngây thơ như vậy.”
Bạch Vi yên tâm.
Hai người đang định ra ngoài, Cố Trường Khanh đẩy cửa bước vào.
Hắn vừa bước vào liền đẩy Ôn Mạn dựa vào vách tường, sắc mặt âm trầm.
Bạch Vi hoảng hốt, đưa tay kéo hắn:
“Cố Trường Khanh, ngươi muốn làm gì?”
Cố Trường Khanh đưa tay chặn lại, liền đẩy Bạch Vi ra ngoài.
Cánh cửa bị chốt lại.
Bên ngoài, Bạch Vi liều mạng đập cửa, đè thấp giọng mắng:
“Cố Trường Khanh cái tên vương bát đản này, ngươi khi dễ phụ nữ thì tính là đàn ông kiểu gì!”
Trò trẻ con kiểu này, Cố Trường Khanh căn bản không thèm quan tâm.
Hắn nếu không tâm ngoan độc, làm sao nỡ bỏ rơi Ôn Mạn rồi lại truy cùng diệt tận?
Từ đầu tới cuối, Ôn Mạn đều không có sức phản kháng, hệt như đoạn tình cảm đã biến mất của bọn họ.
Nàng nhìn Cố Trường Khanh, trong mắt chỉ còn lại hận ý.
Cố Trường Khanh buông nàng ra, cười nhạo:
“Muốn dính lấy Hoắc Thiệu Đình sao? Ngươi có khả năng đó ư? Trong giới ai cũng biết hắn có ánh mắt cao, không dễ dàng dính líu tới phụ nữ.
Vả lại…
Ôn Mạn, ngươi bị hôn một chút thôi đã cứng đờ cả người, đàn ông lột quần áo ngươi ra, ngươi chịu được sao?”