Vợ Nhỏ Của Hoắc Thiếu

Chương 30



Hoắc Thiệu Đình gấp tờ báo lại.

Hắn nhìn Ôn Mạn, nàng đang cụp mi mắt, trông rất thuận mắt khi uống sữa tươi.

Dù sao cũng là từ một gia đình như vậy bước ra, tướng ăn rất nhã nhặn, không khiến người ta cảm thấy làm bộ làm tịch.

Hoắc Thiệu Đình cảm thấy cảnh này thật đẹp và làm tâm trạng vui vẻ.

Hắn vừa ra đời đã quý giá hơn người thường, sau khi thành niên lại bởi vì tướng mạo và năng lực mà được vô số phụ nữ theo đuổi.

Hoắc Thiệu Đình có ánh mắt cao và rất khắt khe, loại người ngây thơ chưa rành thế sự, như bông hoa trắng nhỏ đó, người đàn ông khác có lẽ thích đặt bên cạnh để thỏa mãn tâm lý, nhưng Hoắc Thiệu Đình thì không.

Người phụ nữ có thể cùng hắn có một đoạn, trước hết cần xem độ phù hợp, xuất thân gia đình rất quan trọng.

Ngoại hình và tính cách của Ôn Mạn, hắn đều rất thích.

Thậm chí, sẵn lòng sống chung với nàng.

Ôn Mạn cũng không biết những điều này, nàng uống nửa chén sữa bò xong thì nghĩ vẫn nên báo cáo cho hắn biết một chút:

“Các công việc khác của ta đều gác lại rồi, chỉ có khóa học ở chỗ Khương Sanh là không dừng.

Tối mai có tiết học của nàng.”

Hoắc Thiệu Đình không phản đối.

Hắn nhẹ nhàng hỏi:

“Sao lại thích đàn piano đến vậy? Ta nghe ngươi đàn không tồi, tại sao không tiếp tục đào tạo chuyên sâu?”

Với gia cảnh của Ôn Mạn thì không đến mức không kham nổi chi phí.

Ôn Mạn khẽ cười cười.

Kỳ thật nàng từng nghĩ tới việc này, nàng đã nhận được thông báo nhập học của Học viện Âm nhạc Anh Quốc, hành lý cũng đã chuẩn bị xong, nhưng Nguyễn Di phản đối dữ dội, bà ấy nói Ôn Mạn là đứa con bà rất vất vả nuôi lớn, bà không thể để đứa con bay đi.

Nguyễn Di cả đời không sinh nở, đối với Ôn Mạn có dục vọng chiếm hữu rất mạnh.

Sau một tháng giằng co, Ôn Mạn ở lại B thị.

Giáo viên của nàng tiếc nuối nói:

“Ôn Mạn, ngươi là đứa trẻ có thiên phú nhất ta từng gặp, không đi nước ngoài đào tạo chuyên sâu mà lựa chọn làm giáo viên thật đáng tiếc.”

Những điều này, Ôn Mạn cảm thấy không cần thiết phải nói với Hoắc Thiệu Đình, đây là cuộc đời của chính nàng.

Hoắc Thiệu Đình nhìn sắc mặt nàng không ổn, đang định nói gì đó thì điện thoại di động của hắn vang lên.

Là cha hắn gửi đến một tin nhắn.

Thiệu Đình, chú Kiều của con sau nhiều năm tìm kiếm con gái giờ đã có manh mối, đợi chú ấy từ nước ngoài trở về con hãy để trống thời gian.

Hoắc Phụ còn gửi một tấm ảnh.

Là một sợi dây chuyền kim cương hồng.

Hoắc Thiệu Đình nhìn cảm thấy quen mắt, nhưng nhất thời không nghĩ ra đó là gì.

Đúng lúc đó, điện thoại của Trương Bí Thư gọi đến, hắn liền thoát khỏi album ảnh.

Trương Bí Thư làm việc hiệu quả, đã sắp xếp xong công việc nộp tiền bảo lãnh cho Ôn Bá Ngôn, chỉ chờ Hoắc Thiệu Đình đi ký tên.

Hoắc Thiệu Đình cúp điện thoại.

Hắn nói với Ôn Mạn:

“Ta đến giải quyết việc ở đó, ngươi về nhà chờ tin tức của ta, hôm nay hẳn là có thể gặp người.”

Ôn Mạn rất cảm kích hắn, nhẹ giọng nói lời cảm ơn.

Hoắc Thiệu Đình cầm áo khoác đứng dậy, phong thái nhẹ nhàng, Ôn Mạn thay giày đưa hắn xuống lầu.

Dưới lầu, đỗ một chiếc xe SUV cao cấp màu đen.

Trương Bí Thư đứng chờ bên cạnh xe, trông thấy Ôn Mạn thì lịch sự gật đầu:

“Ôn tiểu thư.”

Ôn Mạn cũng gật đầu đáp lại nàng.

Hoắc Thiệu Đình mở cửa xe rồi lên xe, hắn có tướng mạo tốt, cử chỉ hành vi lại vô cùng phong thái, nhìn là thấy ngay một vẻ kiêu ngạo.

Ôn Mạn chợt nhớ tới lời hắn từng nói.

Ôn Mạn, giữa chúng ta, chưa biết chừng là ai chiếm lợi của ai đâu! Lúc này, nàng vô cùng đồng ý câu nói đó.

Nàng dõi mắt nhìn theo chiếc xe của Hoắc Thiệu Đình chạy đi, đang định lên lầu thì điện thoại di động vang lên.

Là Cố Trường Khanh gọi đến.

Ôn Mạn suy nghĩ một chút rồi bắt máy, nàng chỉ khẽ nói mấy chữ:

“Cố Trường Khanh, ta đổi ý rồi.”

Cố Trường Khanh không tin:

“Chú Ôn và dì Nguyễn, ngươi không quan tâm sao? Ngươi đành trơ mắt nhìn bọn họ ngồi tù?”

Ôn Mạn không muốn nói quá nhiều với hắn.

Nàng chỉ nói:

“Ta sẽ không tới biệt thự của ngươi nữa, chìa khóa ta sẽ gửi cho ngươi.”

Trong lòng Cố Trường Khanh run lên.

Là cái gì khiến Ôn Mạn bỗng nhiên thay đổi ý định? Hắn muốn hỏi nhưng Ôn Mạn đã cúp điện thoại rồi.

Cố Trường Khanh mặt mày âm trầm gọi điện thoại cho bí thư:

“Tra cho ta tình hình gần đây của Ôn Bá Ngôn.”

Bên kia bí thư lập tức đi điều tra, sau năm phút bí thư liền gọi lại, giọng có chút run rẩy:

“Cố Tổng, Ôn Bá Ngôn đã đổi luật sư! Ta sẽ tiếp tục điều tra thêm.”

“Không cần!”

Cố Trường Khanh cúp điện thoại.

Hắn muốn đích thân đi một chuyến trại tạm giam, hắn muốn xem không có hắn, liệu có ai đủ đảm lượng nhận vụ án này, lại có thể thay đổi được gì?

Cố Trường Khanh lập tức mở cửa xe, lái thẳng đến trại tạm giam.

Vết thương trên lưng hắn vẫn chưa lành, khiến lớp băng gạc bên trong đều nhuộm đỏ, thế nhưng hắn không thèm để ý.

20 phút sau, xe của Cố Trường Khanh dừng lại bên trong trại tạm giam.

Vừa xuống xe, chỉ thấy một thân ảnh với phong thái ung dung đang được nhiều người vây quanh đi ra.

Chính là Hoắc Thiệu Đình.

Hắn khoác trên mình bộ đồ vest đắt tiền, trông thật anh tuấn và kiêu ngạo.

Lúc này hắn đang bước xuống mấy bậc tam cấp, mấy vị lãnh đạo vừa đi vừa trò chuyện với hắn, lời lẽ khách khí.

Trương Bí Thư cũng ở đó, cười nói:

“Đưa đến đây thôi! Chuyện lần này làm phiền các vị.”

Những người đó thái độ ôn hòa.

Tình riêng chút đỉnh của nhà họ Hoắc, làm sao cũng phải nể vài phần!

Hoắc Thiệu Đình giữ chừng mực, lần lượt bắt tay nói lời tạm biệt bọn họ…

Chờ Hoắc Thiệu Đình rời đi, những người kia nhìn nhau cười một tiếng, một trong số đó nói:

“Kẻ lắm mưu nhiều kế trong giới luật pháp chính trị, hôm nay lần đầu nhìn gần, đúng là trông rất hăng hái!”

Những người khác cũng nghĩ như vậy.

Đẹp trai có tiền có địa vị, ai mà không hâm mộ?…

Cố Trường Khanh nhìn hết thảy cảnh này, nắm chặt nắm đấm.

Đúng là Hoắc Thiệu Đình đã nhận vụ án này! Hắn cố ý chọn thời điểm Hoắc Thiệu Đình không có ở B thị để ra tay, không ngờ hắn đã về sớm.

Rõ ràng, Hoắc Thiệu Đình cũng không để tâm Ôn Mạn đến mức đó, nhiều nhất cũng chỉ là đùa bỡn thôi! Cố Trường Khanh không cam tâm.

Hắn trơ mắt nhìn nhân vật thiên kiêu chi tử đó đi về phía mình.

Thật bất ngờ, Hoắc Thiệu Đình lại như chưa từng xảy ra chuyện gì, chỉ vỗ vai Cố Trường Khanh cười khẽ:

“Minh Châu nói ngươi bị thương, đang định đi xem ngươi một chút! Bây giờ thấy ngươi không có việc gì thì ta yên tâm…

À đúng rồi, giữa trưa đến nhà ta ăn cơm nhé.”

Cố Trường Khanh gật đầu, mặt không thay đổi.

Hoắc Thiệu Đình khẽ cười một tiếng, cúi đầu châm một điếu thuốc lá, chậm rãi hít vài hơi rồi đi về phía xe.

Hai người đàn ông lướt qua nhau.

Cố Trường Khanh cảm thấy một luồng áp lực mạnh mẽ, đến từ Hoắc Thiệu Đình! Từ đầu đến cuối, Cố Trường Khanh không hỏi Ôn Mạn lấy một chữ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.