Người thu ngân là một phụ nữ khoảng 40 tuổi, ngước mắt nhìn thử rồi tròn mắt.
Khi quét mã lấy tiền, xuân tâm rạo rực, hận không thể tất cả hai hộp sản phẩm kia của Hoắc Thiệu Đình đều dùng lên người nàng…
Hoắc Thiệu Đình trở lại xe, Ôn Mạn vừa vặn cũng mua đồ xong.
Nàng mang đồ lên xe.
Hoắc Thiệu Đình nhìn đồ vật trong tay nàng, nhạt giọng hỏi:
“Mua cái gì? Sao lại một túi lớn thế kia?”
“Hai đôi dép đi trong nhà, còn có hai bộ áo tắm.”
Phụ nữ luôn thích mua sắm, cho dù là đồ dùng trong nhà bình thường nhất cũng không kiềm được lòng mà xem.
Hoắc Thiệu Đình liếc nhìn một cái:
“Đồ đôi à?”
Ôn Mạn mặt đỏ hồng:
“Không phải! Ta thấy ở chỗ ngươi đều là màu trắng…”
Để giảm bớt không khí căng thẳng, nàng ho nhẹ một tiếng:
“Ngươi không phải mua đồ, đã mua xong chưa?”
Ánh mắt Hoắc Thiệu Đình trở nên sâu thẳm.
Hắn nhìn nàng thật lâu, chậm rãi từ trong túi quần móc ra hai hộp đồ vật, nghênh ngang đặt lên bàn điều khiển trung tâm…
Mấy chữ đó quen thuộc đến mức khiến Ôn Mạn hận không thể cắn đứt lưỡi.
Nàng tại sao muốn hỏi?
Hoắc Thiệu Đình thật kín đáo, bình thường dáng vẻ rất nghiêm túc, trong thâm tâm lại rất thoải mái.
Ôn Mạn không khỏi nghĩ: hắn có phải là thường xuyên có quan hệ như vậy không?…
Hoắc Thiệu Đình chậm rãi lái xe vào bãi đỗ xe khu nhà trọ, người vẫn đi theo phía sau là Cố Trường Khanh, tự nhiên không thể nào đi theo vào nữa, hắn dừng xe ở bên ngoài, một mình ngồi lặng lẽ.
Hắn đi theo suốt cả đoạn đường, trông thấy Ôn Mạn lên xe Hoắc Thiệu Đình.
Hắn trông thấy nàng như một người vợ đi vào cửa hàng đồ dùng gia đình mua sắm.
Hắn trông thấy Hoắc Thiệu Đình mua hai hộp đồ lớn! Hắn là chuẩn bị đêm nay sẽ muốn Ôn Mạn sao?
Cố Trường Khanh bỗng nhiên đấm mạnh xuống tay lái, chiếc xe thể thao màu đen lập tức phát ra tiếng còi xe chói tai…
Người đi đường xung quanh như thể đang nhìn kẻ tâm thần mà nhìn hắn.
Cố Trường Khanh căn bản không thèm để ý.
Hắn chỉ biết là, hắn đã đánh mất Ôn Mạn rồi, lúc này nàng khả năng đã ở trên giường của Hoắc Thiệu Đình, bị Hoắc Thiệu Đình tha hồ chiếm hữu!…
Hai người đàn ông đang ngầm đối đầu, Ôn Mạn hoàn toàn không biết gì cả.
Nàng đi theo Hoắc Thiệu Đình trở về khu nhà trọ, vừa đặt đồ vật xuống, Hoắc Thiệu Đình liền nhàn nhạt dặn dò:
“Buổi tối a di không có ở nhà, ngươi đơn giản làm hai món ăn.”
Ôn Mạn không biết người khác kim ốc tàng kiều thì làm thế nào, có cần phải nấu cơm hay không, nhưng nàng biết ơn Hoắc Thiệu Đình, nàng nguyện ý vì hắn làm bất cứ chuyện gì.
Nàng rất biết nấu cơm, chỉ là hai món ăn đơn giản cũng làm rất ngon miệng.
Hoắc Thiệu Đình thật sự ngạc nhiên.
Hắn ngồi xuống ăn vài miếng, ngước mắt nhìn nàng:
“Làm tốt lắm!”
“Tạ ơn.”
Ôn Mạn cũng ăn cơm từ tốn, nàng nhân lúc tâm tình của hắn đang tốt thì nói:
“Lát nữa ta muốn đi nhà Luật Sư Khương dạy Khương Sanh.”
Hoắc Thiệu Đình nhíu mày.
Chuyện này hắn đã đồng ý, nhưng nàng vừa mới chuyển đến lại muốn ra ngoài làm việc ngay, hắn quả thực không mấy vui vẻ.
Hơn nữa…
hắn đã mua cả thứ đó rồi.
Hoắc Thiệu Đình thản nhiên mở miệng:
“Lát nữa bắt xe đi, khi về mà muộn thì ta sẽ đi đón ngươi.”
Ôn Mạn không dám để hắn đi đón, chủ động nói:
“Ta tự mình bắt xe về là được.”
Hoắc Thiệu Đình không cố chấp nữa.
Mối quan hệ của hắn và Ôn Mạn, quả thực cũng không có gì cần thiết phải quá quấn quýt.
Ăn cơm xong, hắn liền vào thư phòng làm việc.
Ôn Mạn dọn dẹp bát đĩa sạch sẽ, lại dọn dẹp qua loa một chút, chuẩn bị xong để đi thì thấy Hoắc Thiệu Đình bưng chiếc cốc sứ dựa vào cửa thư phòng, như có điều suy nghĩ nhìn nàng.
Hắn thản nhiên nói:
“Thật chịu khó, ta còn tưởng tìm được một cô lính dọn dẹp nhỏ.”
Ôn Mạn không ngốc nghếch, nàng đoán ra hắn đang giận.
Nàng thuận theo bước đến trước mặt hắn, kiễng chân lên hôn nhẹ lên môi hắn một cái:
“Dạy học xong ta sẽ về với ngươi.”
“Ôn lão sư định bồi thường thế nào?”
Hắn uống một ngụm cà phê, hỏi một cách hơi ranh mãnh.
Ôn Mạn mặt lại không kìm được đỏ lên, nàng lấy hết dũng khí nói một câu táo bạo:
“Ngươi muốn làm gì cũng được, ta đều nghe theo ngươi.”
Ánh mắt Hoắc Thiệu Đình thật sâu.
Hắn cười khẽ một tiếng:
“Đi, đi thôi!”
Hắn quay người vào thư phòng, trong lòng nghĩ: Như vậy cũng tốt! Chỉ biết nằm trên giường làm vui lòng đàn ông thì cũng chẳng có ý gì! Ôn Mạn kiểu này ngược lại có thể mang đến cho hắn cảm giác chờ đợi một chút!
Ôn Mạn đổi bộ quần áo đi ra ngoài.
Lúc gần đi, nàng ngó về phía thư phòng.
Hoắc Thiệu Đình còn đang làm việc trong thư phòng, nàng nhẹ giọng nói:
“Trước mười giờ rưỡi ta sẽ về.”
Không nói gì đặc biệt, nhưng lại khiến Hoắc Thiệu Đình nhẹ nhàng thở ra.
Trong nhà có thêm một người, rốt cuộc không giống như trước nữa.
Kỳ thật có chút ràng buộc và bất tiện, nhưng cho đến lúc này hắn cảm thấy cũng không tệ, Ôn Mạn không quá bám dính nhưng lại đủ mềm mại, làm đồ ăn rất ngon còn biết làm vệ sinh, đơn giản hệt như là…
Hoắc Thiệu Đình không nghĩ thêm gì nữa.
Hắn chỉ khẽ ừm.
Ôn Mạn ra cửa, chuẩn bị đến cổng khu nhà trọ bắt một chiếc xe, nơi trung tâm này bắt xe chắc hẳn sẽ rất thuận tiện.
Nhưng là không nghĩ tới, nàng vừa mới đi ra thì một chiếc xe thể thao màu đen liền dừng lại chặn ở trước mặt nàng.
Trong gió đêm lạnh lẽo, Cố Trường Khanh bước xuống từ trên xe.
Ôn Mạn trông thấy hắn, lòng nàng run lên, từ sâu trong đáy lòng nàng sợ hãi khi ở cùng hắn, chưa kể đến thần sắc hung ác, nham hiểm lúc này của hắn.
Nàng cố gắng khắc chế cảm xúc.
Cố Trường Khanh chậm rãi bước đến trước mặt nàng, chỉ là dùng ngữ khí rất mỉa mai nói:
“Khinh thường ngươi, vậy mà thật sự dính lấy Hoắc Thiệu Đình! Thế nhưng là Ôn Mạn, ngươi thật cảm thấy ngươi và Hoắc Thiệu Đình sẽ có kết quả gì? Quá khứ của hắn ngươi biết không? Nếu như biết ngươi sẽ không không biết lượng sức mình như vậy.”
Ôn Mạn nhạt nhẽo cười một tiếng.
Nàng hỏi lại:
“Cái này cùng Cố Tổng có quan hệ gì?”
Nàng cũng không hề ngu ngốc, nàng đoán ra trong lòng Hoắc Thiệu Đình có người khác.
Thái độ bình thản như vậy của nàng khiến hô hấp của Cố Trường Khanh nghẹn lại.
Hắn không tự chủ được hỏi:
“Ngươi không quan tâm? Ngươi bằng lòng chơi với hắn sao? Ôn Mạn…
Hắn trừ muốn có quan hệ với ngươi ra, còn có thể cho ngươi cái gì nữa?”
“Ngươi thì sao?”
Ôn Mạn ánh mắt cười lạnh:
“Cố Trường Khanh, chẳng lẽ ngươi không phải sao?”
Nàng không muốn dây dưa với hắn, đẩy ra hắn rồi bước về phía ven đường.