Vợ Nhỏ Của Hoắc Thiếu

Chương 1172



Hắn mở cửa muốn đi vội, Tống Vận từ sau lưng ôm lấy hắn, nàng mềm mại đáng yêu nói lẩm bẩm:

“Là ta không đủ trẻ trung xinh đẹp hay là dáng người chưa đủ tốt, Trương Sùng Quang, ngươi ôm ta có được hay không? Ta nghĩ ngươi ôm ta!”

Một tiếng “Trương Sùng Quang.”

kia làm mắt hắn đỏ lên.

Hắn quay người nhìn xem nữ nhân.

Tống Vận mắt hoe đỏ:

“Ta biết ngươi yêu nàng, thế nhưng là…

Ta thật không cần danh phận, ta cũng sẽ không phá hoại gia đình ngươi, ta chỉ muốn một đêm vui vẻ.”

Trương Sùng Quang đương nhiên sẽ không tin.

Chỉ là nam nhân khi thất ý, tóm lại thường thích làm theo ý phụ nữ, hắn không thích Tống Vận nhưng thích nàng hầu hạ…

Thế là hắn nói một cách hờ hững:

“Cho ta nấu chén trà giải rượu, lại đấm bóp vai.”

Tống Vận có chút thất vọng, nhưng ngay lập tức nghĩ rằng, cuối cùng rồi hắn cũng sẽ ở lại.

Nàng không phải là không có cơ hội.

Đêm khuya, Trương Sùng Quang lười về khách sạn, đành ở lại một đêm trên ghế sofa.

Sáng sớm ngày kế, công ty có việc gấp, lúc hắn rời đi, bỏ lại áo khoác trong phòng Tống Vận.

Trên xe, hắn mở điện thoại, muốn xem có tin nhắn nào từ Hoắc Tây không.

Trong tình cảnh như vậy tối qua, chắc hẳn nàng phải có phản ứng chứ! Nhưng là không có, trong khung chat Wechat của hắn và Hoắc Tây, không có gì cả…

Hoắc Tây đừng nói phản ứng, đến cả một ánh mắt nàng cũng không thèm cho hắn.

Trương Sùng Quang nhìn thật lâu, khẽ cười tự giễu.

Công ty Luật Anh Kiệt.

Hoắc Tây ngồi sau bàn làm việc, yên tĩnh nhìn hồ sơ, điện thoại di động vang lên, nàng nhìn xuống lại là An Nhiên gọi đến, An Nhiên rủ nàng ăn một bữa cơm.

Cúp điện thoại, Hoắc Tây cầm điện thoại, suy nghĩ.

Nàng đoán An Nhiên muốn nói chuyện với nàng.

Nàng khẽ cười chua chát.

Xem ra động tĩnh của Trương Sùng Quang và Tống Vận đã lan truyền đến mức ai cũng biết! Mặc dù nàng vô cùng chán ghét đến cực điểm, nhưng nàng nhớ nàng nên cùng Trương Sùng Quang nói chuyện thẳng thắn, có lẽ khi hắn đã có người phụ nữ khác mà hắn thích, hắn sẽ nhanh chóng quyết định.

Hoắc Tây dọn dẹp đồ đạc một chút, liền đi đến chỗ hẹn.

Ở bên ngoài khu văn phòng chung, nhân viên tạm biệt nàng, nhưng trong ánh mắt ít nhiều cũng mang theo sự đồng cảm.

Hoắc Tây tự giễu nghĩ rằng: đây chính là tình cảm thanh mai trúc mã sao? Lúc trước nàng yêu Trương Sùng Quang đến thế, không ngờ lại có một kết cục ê chề như vậy, tình yêu chính là cái rắm!

An Nhiên hẹn ở một quán bar.

Hoắc Tây đi tới lúc An Nhiên đã ở đó, nàng kéo ghế cho Hoắc Tây:

“Hoắc Tây à, muốn uống chút gì?”

Hoắc Tây vén tóc dài qua một bên và nói:

“Một chén cocktail đi!”

An Nhiên giúp nàng gọi món, còn gọi một phần món tráng miệng, đợi đến lúc quay đầu lại thì phát hiện Hoắc Tây đang châm một điếu thuốc lá dài loại dành cho nữ.

An Nhiên sững sờ.

Hoắc Tây bình thường không hút thuốc, nhưng lúc này lại muốn hút một điếu.

Nàng sau khi hút một hơi ngửa đầu, môi đỏ nhẹ nhàng nhả khói, liếc nhìn An Nhiên ánh mắt mang theo chút vẻ từng trải, quyến rũ.

An Nhiên cảm thấy Trương Sùng Quang đúng là bị mù mắt, Hoắc Tây xinh đẹp hơn Tống Vận ít nhất năm bậc.

Biết đại khái An Nhiên suy nghĩ gì, Hoắc Tây cười cười:

“Chúng ta đã sớm nói chuyện ly hôn rồi.”

Nàng nói thẳng.

An Nhiên cũng không nói vòng vo, nàng nói thẳng:

“Do Duẫn Tư nghe phong thanh được chút ít, lúc đầu hắn muốn tự mình đi tìm Sùng Quang Ca, nhưng tôi nghĩ đám đàn ông bọn họ, hễ xúc động đụng nhau là kiểu gì cũng sẽ đánh nhau, cho nên tôi liền muốn hỏi một chút…

Sùng Quang Ca bên ngoài có nhân tình là thật sao?”

Hoắc Tây ngón tay thon dài, nhẹ nhàng gạt nhẹ tàn thuốc.

Một lát nàng thả xuống đôi mắt, hung hăng rít hai hơi điếu thuốc mỏng, mới nói:

“Chắc là thật đấy!…

Có lẽ là bức ta phải thuận theo, có lẽ là hắn thật sự có niềm vui mới, ai biết được!”

Nàng còn nói:

“Thế nhưng An Nhiên, mặc kệ hắn có tâm tính thế nào đi nữa, ta đều không thể chịu đựng.”

Bởi vì thật sự ghê tởm!

An Nhiên lặng đi một lát, rồi cùng nàng uống rượu:

“Ta để Duẫn Tư qua đây đón, say cũng không sao.”

Hoắc Tây khẽ mỉm cười.

Nàng cuối cùng vẫn không uống say, trong cuộc hôn nhân của nàng và Trương Sùng Quang đã có một kẻ không tỉnh táo rồi, bây giờ không có tất yếu lại thêm một cái, nàng uống một chén rượu nhẹ, lúc ra cửa gọi xe.

Ngồi vào trên xe, nàng gọi số điện thoại của thư ký Trương Sùng Quang.

“Tần Bí thư, thuận tiện gửi hành trình hai tháng gần nhất của Trương Tổng cho ta được không?…

Không tiện thì thôi.”

“Thuận tiện!”

Bên kia, Tần Bí thư dường như đã chờ nàng rất lâu, lập tức đồng ý.

Một lát sau, hành trình của Trương Sùng Quang được gửi đến hộp thư của Hoắc Tây, nàng nhẹ nhàng mở ra, nhìn xem bản lịch trình 60 ngày đó, chí ít có một nửa có hoạt động xã giao, mà người đi cùng hắn đều là Tống Vận.

Ngày 7 tháng 3, là Tống Vận.

Ngày 7 tháng 5, là Tống Vận.

Ngày 7 tháng 8, cũng là Tống Vận…

Tống Vận, Tống Vận, đều là Tống Vận.

Hoắc Tây để điện thoại xuống, nàng ngồi trên xe thẫn thờ, người lái xe nghe thấy cuộc đối thoại vừa rồi không khỏi nhiệt tình nói:

“Đàn ông bây giờ đúng là ba ngày không đánh đã dở ngói, uống tí rượu vào là quên hết mình là ai…

Vợ mà bắt được thê ngoại tình thì cứ dạy cho một bài học nên thân vào, nếu hắn chưa chết hẳn thì coi như mạng lớn.”

Hoắc Tây cười đến rất nhạt rất nhạt…

Nàng về đến trong nhà, ngoài ý muốn là bọn nhỏ bị Hoắc Thiệu Đình cùng Ôn Mạn đón đi, người hầu còn nói:

“Là ý của tiên sinh, vừa rồi gọi điện thoại về, xe mới đi không đến 10 phút đồng hồ.”

Hoắc Tây chậm rãi tiêu hóa xong, nàng đem cặp làm việc để trên ghế sofa.

Đi đến trước tủ rượu, lấy ra một chai rượu vang đỏ.

Người hầu nhìn vẻ mặt nàng và ân cần nói:

“Tôi làm cho ngài hai món Tây nhé, uống khi bụng rỗng sẽ hại người.”

Hoắc Tây cười nhạt:

“Tạ ơn Ngô Thẩm!”

Bỗng dưng Ngô Thẩm nhức nhức nơi cánh mũi, có chút tủi thân muốn khóc, nàng nghĩ bà chủ tốt đến vậy mà tiên sinh lại không biết trân quý, lần trước các nàng đều nhìn thấy, tiên sinh dẫn người phụ nữ bên ngoài về nhà, bà chủ lần này vẫn luôn buồn bã.

Bất quá nàng cũng chỉ dám nghĩ thế thôi, không dám nhiều lời.

Nửa giờ sau, Hoắc Tây một mình dùng bữa, nàng rót cho mình một ly rượu vang đỏ.

Bên ngoài vang lên tiếng động xe hơi nhỏ, nàng tròng mắt rất nhạt cười cười, biết là Trương Sùng Quang trở về, quả nhiên một hồi cửa trước liền vang lên tiếng bước chân.

Trương Sùng Quang đứng ở cửa chính, lặng lẽ nhìn vào.

Nhà ăn rộng lớn như vậy, nến bạc được thắp lên, cũng chỉ có Hoắc Tây một mình ngồi.

Trên người nàng là trang phục nghề nghiệp, màu đen hòa lẫn vào ánh sáng mờ bên trong, khiến nàng trông càng thêm cô tịch.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.