Cả ngày hôm đó, Tôn Phương cứ bồn chồn không yên. Những lời của Thẩm Nam
Sơ cứ luẩn quẩn trong đầu bà. Không phải bà chưa từng nghĩ đến chuyện ra ở
riêng, chỉ là cái bụng không biết tranh khí, khiến bà thấp cổ bé họng trong nhà
này. Nhưng nếu. nếu bà cũng có thể kiếm được 100 đồng, liệu có đủ tự tin để
đòi ra riêng không? Có thể làm chỗ dựa cho con gái không?
Mang theo ý nghĩ đó, Tôn Phương trằn trọc cả đêm không ngủ, lăn qua lộn lại như
nướng bánh, mãi đến gần sáng mới chợp mắt được một chút.
Việc cơm nước trong nhà xưa nay vẫn do Tôn Phương đảm nhiệm. Vương Chí
Lớn là người biết thương vợ, không nỡ gọi bà dậy, bèn tự mình xuống bếp làm
bữa sáng.
Bà nội của Vương Tú Mỹ sáng sớm dậy cho gà ăn, thấy con trai thứ ba lúi húi
trong bếp mà không thấy bóng dáng con dâu đâu, trong lòng khó chịu, bèn đứng
giữa sân chỉ chó mắng mèo: “Ăn với chả ăn, chỉ biết ăn, cả ngày không ăn thì
ngủ. Trứng cũng chẳng đẻ được một quả, không đẻ được thì đem làm thịt cho
rồi”
Động tĩnh lớn như thế, Tôn Phương sao ngủ được nữa? Không sinh được con trai
cho chồng là nỗi đau của bà. Tôn Phương vác cái đầu nặng trịch, bò dậy đi vào
bếp. Vương Tú Mỹ nằm trên nhà cây, nghe hết mọi động tĩnh trong sân. Tay cô
nắm chặt thành nắm đấm, nhưng rồi cuối cùng cũng buông lỏng ra.
..
Hôm nay Thẩm Nam Sơ dậy rất sớm. Cô đã hẹn với thím Hoa Lan đi Cung Tiêu
Xã trên trấn. Đến thôn Vương Gia mấy ngày rồi mà cô chưa rảnh đi mua đồ dùng
sinh hoạt.
Ở đầu thôn, Vương mặt rỗ đã đánh xe bò ra đợi sẵn. Dân làng đi trấn thường đi
nhờ xe bò của ông, đi về mất 1 hào. Tiền này ông dùng để nuôi bò.
Nhóm Khương Thư Ý, Lý Mai, Phương Khiết và Tống Thanh Dương đã ra chiếm
chỗ từ sớm. Hôm nay đúng phiên chợ nên người đi rất đông. Chẳng mấy chốc chỉ
còn lại đúng một chỗ.
Lý Mai mắt sắc nhìn thấy Thẩm Nam Sơ từ xa, vội vàng gọi một bà thím đang
chạy tới: “Thím ơi, còn một chỗ này, cháu giữ cho thím đấy”
“Được rồi, cảm ơn thanh niên trí thức Lý nhé” Bà thím đeo cái gùi, tưởng phải đi
bộ, ai ngờ gặp được người tốt.
Lý Mai đắc ý vô cùng, trong đầu đã vẽ ra cảnh Thẩm Nam Sơ phải đi bộ chật vật.
Khương Thư Ý thì dửng dưng lạnh nhạt. Dù sao chỗ ngồi cũng là ai đến trước
được trước.
Tống Thanh Dương thì lại tính toán trong lòng. Chỗ hắn ngồi khá rộng, nếu Thẩm
Nam Sơ cầu xin, hắn sẽ miễn cưỡng nhường cho cô một chỗ.
Thẩm Nam Sơ vừa đến gần xe bò, Lý Mai đã nhao nhao lên: “Thẩm Nam Sơ, ai
đến trước người ấy ngồi, cô chịu khó đi bộ lên trấn nhé!”
Thẩm Nam Sơ nhìn Lý Mai như nhìn kẻ ngốc. “Người ngồi đủ rồi, chú Vương, đi
thôi ạ!” Lý Mai ra vẻ tiểu nhân đắc chí.
Vương mặt rỗ ngại ngùng nhìn Thẩm Nam Sơ: “Đồng chí Thẩm, cô xem chuyện
này” Thẩm Nam Sơ thản nhiên xua tay: “Chú Vương, mọi người cứ đi trước đi!”
Tống Thanh Dương tưởng Thẩm Nam Sơ sẽ nói vài câu dễ nghe để được lên xe,
không ngờ cô lại dứt khoát bảo xe đi như vậy. Kịch bản này không giống hắn dự
đoán!
“À. Đồng chí Thẩm, chỗ tôi chen một tí vẫn ngồi được thêm người đấy” Tống
Thanh Dương đành tự mình mở lời mời.
Chen thêm một chỗ? Ngồi lên người anh à? Hay dính sát vào anh? Người thì xấu
mà nghĩ thì hay nhỉ. Thẩm Nam Sơ vẫy vẫy tay.
Tống Thanh Dương tưởng cô đồng ý, vội xích sang phía Phương Khiết: “Tiểu
Khiết, em ngồi dịch vào trong chút, chúng ta nhường chỗ cho đồng chí Thẩm”
Phương Khiết tuy không vui nhưng vẫn làm theo ý hắn. Cuối cùng cũng chừa ra
được một chỗ.
Nhưng người Tống Thanh Dương chờ được không phải Thẩm Nam Sơ, mà là cô
nàng ham ăn nổi tiếng thôn Vương Gia – Vương Chiêu Đệ.
roi/chuong-28-tien-va-phieu-cu-lo-cho-du-dihtml]
Bịch! Vương Chiêu Đệ đặt mông ngồi phịch xuống xe bò. “Đồng chí Thẩm, cảm
ơn cô nhường chỗ cho tôi nhé”
Một mùi mồ hôi chua loét trộn lẫn mùi tỏi xộc thẳng vào mũi Tống Thanh Dương.
Hắn suýt nôn hết cả bữa tối hôm qua ra.
[“Điểm Chán Ghét +1”] [“Điểm Chán Ghét +1”] ..
“Ngồi cho vững nhé! Đi nào ~~~” Vương mặt rỗ đánh xe đi. Bóng dáng Thẩm
Nam Sơ ngày càng nhỏ dần, khuôn mặt Tống Thanh Dương tràn đầy vẻ uất hận:
“Thẩm Nam Sơ, cô cứ đợi đấy”
Đợi thì đợi! Cũng chưa biết ai đợi ai đâu.
Kinh coong ~~~ Tiếng chuông xe đạp thanh thúy vang lên. Thím Hoa Lan dắt
chiếc xe đạp của nhà chạy tới. “Bé Sơ, chờ lâu không?” “Không lâu ạ” Thẩm
Nam Sơ lắc đầu.
Sau một buổi tâm sự “thẳng thắn” ngày hôm qua, Thẩm Nam Sơ và thím Hoa Lan
đã thiết lập tình bạn cách mạng thắm thiết. Thẩm Nam Sơ đón lấy xe đạp từ tay
thím Hoa Lan, chở thím phóng về phía thị trấn.
..
Đừng nói xe đạp, đến ô tô Thẩm Nam Sơ còn lái lụa. Cô chở thím Hoa Lan chẳng
tốn chút sức lực nào.
“Chú Vương, cháu đi trước nhé, hẹn gặp ở trên trấn” Thẩm Nam Sơ cố ý nhấn
mạnh hai chữ cuối.
[“Điểm Chán Ghét +1”] ..
Dưới ánh mắt ngỡ ngàng của đám Khương Thư Ý, Tống Thanh Dương và Lý Mai,
Thẩm Nam Sơ chở thím Hoa Lan nhẹ nhàng vượt qua họ, rồi đi càng lúc càng xa,
cuối cùng chỉ còn là một chấm đen nhỏ. Đi xe bò mất hai tiếng, nhưng Thẩm Nam
Sơ đạp xe chỉ mất một tiếng là đến nơi.
Trấn Ninh An lúc này đã rất náo nhiệt. Nhiều người dân mang nông sản nhà trồng
được ra chợ bán. Thậm chí có người chẳng thèm che giấu, bày ngay bên đường
rao bán.
Thẩm Nam Sơ tò mò: “Thím Hoa Lan, không phải cấm buôn bán tự do sao ạ?”
Thím Hoa Lan lắc đầu: “Ở vùng sâu vùng xa như chỗ mình, ngày chợ phiên mang
ít đồ nhà làm ra đổi lấy tiền mua vật dụng thì được. Có người đi tuần tra thì thu lại
là xong” Bà hạ giọng: “Miễn là không buôn bán sỉ số lượng lớn, lãnh đạo trên trấn
cũng mắt nhắm mắt mở cho qua thôi. Biết làm sao được, nghèo quá mà. Thôn
Vương Gia là thôn nghèo nhất trấn Ninh An, còn trấn Ninh An lại là trấn nghèo
nhất huyện Vĩnh Tu”
Nghe thím Hoa Lan nói, Thẩm Nam Sơ trầm ngâm suy tư. “Bé Sơ, Cung Tiêu Xã
ở đằng kia, mình vào đi” “Vâng”
Cung Tiêu Xã khá đông người nhưng may là không phải xếp hàng quá lâu. Thẩm
Nam Sơ hôm qua đã tính toán sẵn cần mua gì, đến lượt cô liền hô to: “Đồng chí,
lấy cho tôi 5 bánh xà phòng thơm, 8 cái chậu rửa mặt, 8 cái thùng nước, 8 cái
khăn mặt, hai súc vải bông”
Soạt soạt soạt ~~~ Mọi người trong Cung Tiêu Xã đồng loạt nhìn về phía Thẩm
Nam Sơ, ngay cả thím Hoa Lan cũng sững sờ không dám tin. Đồng chí bán hàng
tay cầm bút còn run run: “Đồng chí, cô chắc chứ? Mua thế này tốn nhiều tiền và
phiếu lắm đấy”
Thẩm Nam Sơ gật đầu: “Tiền và tem phiếu, cứ lo cho đủ đi” Một xấp tiền Đại
Đoàn Kết và tem phiếu đập cái bốp lên quầy.
∑( O_O )