Khoe của. Đây tuyệt đối là màn khoe của trắng trợn. Trước mặt một đám người
nghèo mà khoe khoang không chút che đậy!
[“Điểm Chán Ghét +1”] [“Điểm Chán Ghét +1”] ..
Ghen ăn tức ở muôn đời thịnh. Thẩm Nam Sơ biết ngay khoe của kiểu này thế
nào cũng thu về một rổ anti-fan. Đấy, quả nhiên không sai.
Thím Hoa Lan hoàn hồn, kéo tay Thẩm Nam Sơ: “Bé Sơ, cháu làm cái gì thế?”
Thẩm Nam Sơ giả ngây: “Cháu mua đồ mà thím!” Thím Hoa Lan cảm thấy hôm
nay Thẩm Nam Sơ bị chập mạch rồi: “Mua đồ thì mua, nhưng không thể mua
nhiều thế được!”
Thẩm Nam Sơ chớp mắt: “Thím à, chẳng lẽ Cung Tiêu Xã ở trấn không nhiều
hàng như trên thành phố sao?”
Đây là phân biệt vùng miền trắng trợn! Ánh mắt các nhân viên bán hàng nhìn
Thẩm Nam Sơ thay đổi hẳn. “Đồng chí này, Cung Tiêu Xã chúng tôi hàng hóa rất
đầy đủ, chỉ cần cô có tiền có phiếu là mua được hết”
[“Điểm Chán Ghét +1”] ..
Thím Hoa Lan da mặt mỏng, lần đầu tiên bị nhiều người soi mói thế này nên ngại
ngùng. Bà thì thầm nhắc nhở: “Bé Sơ, chúng ta có hạn ngạch mua sắm đấy, có
tiền có phiếu cũng không mua một lúc nhiều thế được đâu”
Thẩm Nam Sơ ra hiệu cho thím yên tâm. Nhà họ Bùi đông người, chia theo đầu
người thì chỗ này vừa đủ dùng. Cô đâu có tiêu tiền bừa bãi.
[“Điểm Chán Ghét +1”]
“Cô đồng chí này, cô mua nhiều đồ thế, hạn ngạch của cô có đủ không đấy?” Một
người phụ nữ trung niên mặc váy liền áo đứng dậy, mặt nghiêm nghị.
Nhân viên bán hàng lúc này cũng sực tỉnh: “Đồng chí, cô cho tôi xem thẻ xã viên”
“Thẻ xã viên là cái gì ạ?” Thẩm Nam Sơ tỏ vẻ chưa thấy bao giờ.
Thím Hoa Lan vội giải thích: “Đồng chí bán hàng thông cảm, cô ấy là thanh niên
trí thức mới đến thôn Vương Gia, chưa kịp làm thẻ xã viên” Bình thường mua
đồ ít khi bị kiểm tra thẻ, chỉ cần tiền và phiếu, nên thím Hoa Lan cũng quên khuấy
đi mất.
“Không có thẻ xã viên thì mua bán cái gì?” Người phụ nữ mặc váy cười khẩy.
“Tôi không có thẻ xã viên, nhưng tôi có cái này” Thẩm Nam Sơ đặt một tờ giấy
chứng nhận của Cục Văn Vật và sổ hộ khẩu lên quầy. Tờ giấy này là do Thẩm
Nam Sơ nhờ Cục trưởng Quách viết cho. Đại ý là Thẩm Nam Sơ là nhân viên
ngoài biên chế của Cục Văn Vật, ngoài việc về nông thôn chi viện xây dựng còn
kiêm nhiệm vụ tìm kiếm văn vật. Cô chỉ treo cái danh hão chứ không nhận lương,
Cục trưởng Quách cũng vui vẻ làm thuận nước giong thuyền (giúp đỡ).
Nhân viên bán hàng xem xong giấy chứng nhận và hộ khẩu, mặt lúc đỏ lúc trắng.
Đây là giấy chứng nhận của Cục Văn Vật Bắc Kinh đấy! Cô gái này có quan hệ
trên trung ương!
“Đồng chí, lấy đồ giúp tôi được chưa? Tôi đang vội” Lời của Thẩm Nam Sơ khiến
nhân viên bán hàng bừng tỉnh: “Được, được, không thành vấn đề” Thái độ quay
ngoắt 180 độ.
roi/chuong-29-khoe-cua-trang-tronhtml]
“Đồng chí, cô có chắc giấy chứng nhận này là thật không, hay là đồ giả?” Người
phụ nữ mặc váy không ngờ Thẩm Nam Sơ lại có hạn ngạch lớn thế, tức muốn tím
mặt.
“Đồng chí, chút khả năng phân biệt này tôi vẫn có” Nhân viên bán hàng hơi bực
mình. “Dù sao cô cũng chẳng mua được nhiều như người ta đâu, gấp cái gì”
Câu nói này khiến người phụ nữ mặc váy câm nín, nhưng cũng kéo thêm cho
Thẩm Nam Sơ không ít sự ghen ghét.
[“Điểm Chán Ghét +1”] ..
“À, đồng chí ơi, vải bông trơn không đủ hai súc đâu” Nhân viên bán hàng không
ngờ bị vả mặt nhanh thế. “Vậy lấy vải hoa kia gói hết lại cho tôi. Cả màu hồng kia
nữa”
Chẳng mấy chốc, vải vóc trên kệ bị quét sạch. Muốn mua vải phải đợi đợt sau,
khiến nhiều người không vui. “Này cô kia, cô mua hết vải rồi thì người sau mua
bằng gì?”
Chê cô mua nhiều à? Thế sao các người không đến sớm hơn? Chậm chân thì
trách ai? Lại còn định dùng đạo đức để bắt cóc cô? Mơ đẹp đấy, về nhà mà ngủ
đi! Thẩm Nam Sơ đâu có ngán. “Cảm ơn đã nhắc, lần sau tôi sẽ mua nhiều hơn
nữa” “Cô”
[“Điểm Chán Ghét +1”] ..
Kết quả, Thẩm Nam Sơ thành công quét sạch một nửa hàng hóa của Cung Tiêu
Xã. Nhìn đống đồ chất như núi bên cạnh, thím Hoa Lan cảm thấy như đang nằm
mơ. “Bé Sơ, nhiều đồ thế này mình mang về kiểu gì?” “Nhờ người chở về thôi ạ!”
Thẩm Nam Sơ chẳng hề lo lắng.
“Nhờ ai bây giờ?” Thím Hoa Lan bắt đầu tính toán trong đầu. “Chú Vương chứ ai
ạ!” Câu trả lời của Thẩm Nam Sơ làm thím Hoa Lan rớt cả hàm: “Cháu nói ông
Vương mặt rỗ á?” “Vâng, sáng nay chú Vương chẳng đánh xe bò lên trấn còn
gì?”
Thẩm Nam Sơ tính cả rồi. “Cháu bao trọn cái xe bò luôn” Còn về phần đám dân
làng và thanh niên trí thức phải đi bộ về, Thẩm Nam Sơ chỉ có thể nói lời xin lỗi.
Dù sao thì cũng phải có thứ tự trước sau mà!
Thẩm Nam Sơ đứng ở cửa trông đồ, thím Hoa Lan đi gọi Vương mặt rỗ. Vương
mặt rỗ nhìn đống đồ mà hoảng hồn. Ôi trời đất ơi! Cô thanh niên trí thức này đúng
là giàu thật! Mua lắm đồ thế!
Vương mặt rỗ giúp chuyển hết đồ lên xe bò. Riêng đồ mua ở Cung Tiêu Xã đã
chiếm một nửa xe. Tiện đường, Thẩm Nam Sơ dắt xe đạp đi theo xe bò, vừa đi
vừa dạo chợ. Thấy dân bán mộc nhĩ, nấm hương, măng khô, cô mua. Thấy bán
gà rừng, thịt lợn hun khói, cô mua. Thấy bán giỏ tre, mẹt tre, cô cũng mua nốt.
Đến khi ra tới đầu trấn, Thẩm Nam Sơ đã thành công dùng năng lực đồng tiền lấp
đầy toàn bộ cái xe bò. Đi hết một con phố, thím Hoa Lan từ kinh ngạc chuyển
sang bình thản. Chỉ cần là Thẩm Nam Sơ, có làm chuyện động trời bà cũng không
ngạc nhiên nữa. Con bé này đúng là có năng lực!
Chất hết đồ lên xe, Thẩm Nam Sơ chở thím Hoa Lan đạp xe về trước. Vương mặt
rỗ hớn hở đánh xe bò theo sau. Chuyến này Thẩm Nam Sơ trả ông hẳn 2 đồng!
Trừ tiền nuôi bò 1 đồng, ông vẫn lãi 1 đồng bỏ túi! Quá tuyệt vời!
..
Đầu trấn Ninh An. Khương Thư Ý vác hai cái bọc to tướng, toàn là đồ dùng gia
đình gửi từ nhà đến. Nhóm Lý Mai cũng tay xách nách mang hớn hở. Chỉ là nhìn
bãi đất trống trước mặt, họ có chút nghi hoặc. Xe bò của ông Vương mặt rỗ chẳng
phải đậu ở đây sao? Sao giờ không thấy đâu nhỉ?