Một tiếng sau. Dân làng đi chợ phiên lục tục ra về. Xe bò của Vương mặt rỗ vẫn
bóng chim tăm cá. Khương Thư Ý và Lý Mai bắt đầu sốt ruột, hai người họ nhiều
đồ nhất. Nếu không có xe bò thì chỉ có nước vác bộ về.
“Ủa? Các người sao chưa về thế?” Vương Chiêu Đệ đeo cái gùi, tay cầm tờ giấy
gói kẹo liếm láp đi tới. Tống Thanh Dương vội che mũi lùi lại, mặt đầy vẻ ghê
tởm. Những người khác cũng lùi xa, chỉ có Phương Khiết là còn giữ phép lịch sự
bề ngoài.
“Chúng. chúng tôi đang đợi xe bò của chú Vương” “Vương mặt rỗ á? Ông ấy về
lâu rồi” Vương Chiêu Đệ chưa nói hết câu, Khương Thư Ý đã cuống lên: “Chúng
tôi còn chưa lên xe, sao ông ấy về được?” “Xe riêng của đồng chí Thẩm bao trọn
gói rồi mà lị!”
Cái gì? Đồ đạc trên tay Khương Thư Ý và Lý Mai rơi bịch xuống đất.
..
[“Điểm Chán Ghét +10”] [“Điểm Chán Ghét +3”] ..
Đã về đến thôn Vương Gia, đang ngồi ăn quả sở (trà phao) ở nhà trưởng thôn,
Thẩm Nam Sơ thấy điểm cộng thì nhếch mép. Ngu thật! Giờ mới phát hiện xe bò
không còn à. Còn chẳng thông minh bằng mấy đứa trẻ con nhà trưởng thôn.
Thím Hoa Lan chỉ có hai đứa cháu nội, đều là con của anh hai Vương Vệ Xuyên.
Vương Đại Bảo và Vương Tiểu Bảo tinh ranh lắm. Từ lúc biết kẹo sữa Đại Bạch
Thỏ là do Thẩm Nam Sơ cho, chúng nó tìm đủ cách lấy lòng cô. Vừa thấy cô về,
hai đứa đã hớn hở dâng lên mớ quả sở tươi vừa hái trên núi. Làm thím Hoa Lan
mắng yêu là đồ ăn cháo đá bát.
Quả sở tươi có vị ngọt thanh nhàn nhạt, ăn rất ngon. Nhìn quả sở trong tay, Thẩm
Nam Sơ suy tư. “Trên núi mình nhiều cây dầu sở lắm hả thím?” “Nhiều chứ! Phần
lớn là mọc hoang”
Thím Hoa Lan đang làm thịt con gà khô ở sân. Con gà này Thẩm Nam Sơ vừa
mua ở trấn, thấy thím mời cơm nên cô góp thêm món mặn. Thím Hoa Lan vui
không khép được miệng.
Thẩm Nam Sơ hứng thú: “Hạt sở này ép được dầu mà? Sao dân làng không
làm?” Thím Hoa Lan được đà kể lể: “Làm thì được, nhưng phiền phức lắm, thời
gian rỗi ấy thà đi kiếm thêm công điểm còn hơn. Với lại mình tự ép dầu lạc cũng
đủ ăn rồi, cần gì dầu sở nữa? Hơn nữa đồ trên núi là của tập thể, lấy ít không
sao, lấy nhiều là có người nhảy dựng lên ngay”
Thẩm Nam Sơ gật đầu. Có lý, nhưng hạt sở này đâu chỉ để ép dầu ăn! Thím Hoa
Lan tưởng cô thích ăn quả sở: “Cháu thích ăn cái này à? Hôm nào thím dẫn cháu
lên núi, tiện thể hái một ít” “Vâng ạ!”
..
Bữa tối, thím Hoa Lan đích thân xuống bếp. Thịt gà khô chặt miếng nhỏ, hầm với
măng khô, rắc thêm nắm hành hoa dại, thơm nức mũi. Thêm đĩa trứng vịt muối tự
làm, măng tây xào, canh rau dại. Ba món mặn một món canh, thịnh soạn chẳng
kém gì ăn tết.
Thím Hoa Lan gắp cho hai đứa cháu nội mỗi đứa một cái cánh gà, nửa quả trứng
vịt muối và nửa bát rau, rồi bảo chúng ra bậc thềm ngồi ăn. Không có trẻ con,
người lớn ngồi ăn cũng rộng rãi hơn.
roi/chuong-30-xe-rieng-cua-dong-chi-tham-dayhtml]
Tôn Tuệ nhìn chằm chằm hai cái đùi gà to trong bát, nuốt nước miếng, rồi sờ sờ
bụng mình, đắc ý liếc Trương Vân một cái. Trương Vân chẳng phản ứng gì.
“Nào nào, cả nhà ăn cơm” Thím Hoa Lan gắp một cái đùi gà. Tôn Tuệ hớn hở
bưng bát ra đón. Giây tiếp theo, cái đùi gà nằm gọn trong bát Thẩm Nam Sơ.
Cái đầu tiên cho Thẩm Nam Sơ? Được rồi! Cô là khách, bà mẹ chồng này lại sĩ
diện, Tôn Tuệ hiểu. Vẫn còn một cái nữa mà! Tôn Tuệ tự tin tràn trề. Cái cuối
cùng này chắc chắn phải đến lượt cô chứ? Thím Hoa Lan gắp nốt cái đùi gà còn
lại, bỏ vào bát Thẩm Nam Sơ. Một con gà, hai cái đùi, Thẩm Nam Sơ được cả
hai?
[“Điểm Chán Ghét +2”] [“Điểm Chán Ghét +1”]
Thẩm Nam Sơ thản nhiên gặm đùi gà ngon lành. Tay nghề thím Hoa Lan đúng là
đỉnh. Tôn Tuệ trong lòng khó chịu, thấy chồng mình ăn uống ngon lành, bèn véo
mạnh vào eo anh một cái. Vương Vệ Đông đứng phắt dậy, nuốt miếng thịt gà rồi
mới kêu lên: “Vợ ơi, em véo anh làm gì?”
Tôn Tuệ càng tức: “Ăn ăn ăn, anh chỉ biết ăn, chẳng biết quan tâm gì đến mẹ con
tôi cả” Lời này là có ý đây! Thím Hoa Lan sao lại không hiểu. “Bốp” một tiếng,
thím Hoa Lan đập mạnh đôi đũa xuống bàn. Vương Kiến Quốc nhanh tay bưng
vội chén rượu lên kẻo đổ.
“Tôn Tuệ, cô có ý gì?” Thím Hoa Lan không chiều hư cô con dâu út này đâu. “Con
đang mang thai cháu đích tôn nhà họ Vương, mẹ không muốn thì nói thẳng,
con về nhà mẹ đẻ” Tôn Tuệ ôm bụng đứng dậy.
Thẩm Nam Sơ lắc đầu ngao ngán. Cô con dâu này của thím Hoa Lan kém quá!
Thím Hoa Lan tức quá hóa cười. Cháu trai bà có hai đứa rồi, tưởng hiếm lắm đấy
à? Bà nhìn Vương Vệ Đông: “Thằng Đông, mày nói sao?”
Một bên là mẹ, một bên là vợ, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, Vương Vệ
Đông bênh ai cũng chết. “Mẹ, mình ơi, gia hòa vạn sự hưng, mỗi người nhịn
một câu đi được không?” “Không được!” Cả hai người phụ nữ đồng thanh.
Thấy Thẩm Nam Sơ vẫn bình chân như vại gặm đùi gà, Tôn Tuệ giận sôi máu:
“Đồng chí Thẩm, cô hài lòng chưa?” “Hài lòng chứ, sao lại không hài lòng được?”
Thẩm Nam Sơ ung dung ăn nốt miếng thịt. Có mấy kẻ trời sinh thích gây chuyện,
kệ họ đi.
“Tôn Tuệ, cô nói thế là sao? Đồng chí Thẩm là khách tôi mời đến” Thím Hoa Lan
càng thêm tức giận. Tôn Tuệ thấy mẹ chồng bênh người ngoài, ghen tị nổ mắt:
“Con nói thế là sao à? Mẹ còn mặt mũi hỏi con câu đấy? Con cực khổ mang
thai cháu cho nhà họ Vương, mẹ không cho con cái đùi gà nào, lại gắp hết cho
người ngoài? Con mới phải hỏi mẹ có ý gì đấy?”
Thím Hoa Lan tức nghẹn họng. Bà biết con dâu út này kiến thức hạn hẹp, nhưng
không ngờ lại nông cạn đến mức này. Tranh nhau từng cái đùi gà. Biết thế hồi
xưa bà đã không mềm lòng đồng ý cho thằng út cưới nó về, đúng là đầu óc bị
chó ăn mất rồi.
Vương Kiến Quốc không ngờ chỉ vì cái đùi gà mà ầm ĩ cả lên. “Đủ rồi, đừng cãi
nhau nữa” Thấy bố chồng nổi giận, Tôn Tuệ đành ngậm miệng. Nhưng lửa giận
trong lòng thím Hoa Lan đang cháy hừng hực, không hề có dấu hiệu hạ nhiệt. Bà
cũng không muốn dập nó đi.
“Được rồi, Tôn Tuệ, nếu cô thấy tôi thiên vị, thì sống chung thế này cũng chẳng
vui vẻ gì. Ra ở riêng!”