Thẩm Nam Sơ đào đất đến mức suýt ngủ gật. Trong đầu cô vang lên tiếng tinh
tinh liên hồi: +1, +1, +1..
Cô ngơ ngác nhìn xung quanh. Cô lại làm gì rồi à? Hình như cô có làm gì đâu!
Thẩm Nam Sơ đảo mắt một vòng, ánh mắt dừng lại ở Tống Thanh Dương đang bị
dân làng vây quanh.
Nhiều người rướn cổ lên hét về phía Thẩm Nam Sơ: “Đồng chí Thẩm, lần này cô
đừng hòng lừa gạt chúng tôi” “Chúng tôi nhìn thấu mánh khóe của cô rồi”
“Chúng tôi sẽ đi mách trưởng thôn tố giác cô” ..
Cô lừa dân làng cái gì cơ? Thẩm Nam Sơ vẫn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
Cho đến khi nhìn thấy vẻ mặt chột dạ của Tống Thanh Dương trong đám đông, cô
mới lờ mờ đoán ra. Hóa ra tên Tống Thanh Dương này rảnh rỗi sinh nông nổi, lại
đến kéo điểm chán ghét cho cô à?
Thẩm Nam Sơ thầm cảm tạ mười tám đời tổ tông nhà hắn. Làm tốt lắm, lần sau
phát huy nhé.
Vương Kiến Quốc đang cùng vợ mải mê trồng ngô, suýt nữa là xong việc thì bị
dân làng gọi đi. Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, ông cạn lời. Ông nghiêm mặt
nhìn Tống Thanh Dương: “Thanh niên trí thức Tống, cậu có dám đảm bảo những
gì mình nói là đúng không?”
Tống Thanh Dương cưỡi trên lưng cọp khó xuống, hắn đọc trong sách thấy thế,
sách chắc không lừa người đâu nhỉ? Cuối cùng, hắn vẫn gật đầu: “Tôi đảm bảo là
đúng”
“Được rồi, vậy chúng ta đi tìm đồng chí Thẩm xác nhận xem sao” Vương Kiến
Quốc hoàn toàn tin tưởng Thẩm Nam Sơ.
Đoàn người rồng rắn kéo từ đỉnh núi xuống chân núi, vây quanh Thẩm Nam Sơ.
Cảnh tượng trước mắt thu hết vào tầm mắt mọi người. Lấy Thẩm Nam Sơ làm
tâm, bán kính khoảng 1 mét xung quanh đã bị cô đào sâu xuống mười centimet, lộ
ra lớp đất màu vàng nâu.
Trừ đất ra, chẳng có gì cả. Vương Kiến Quốc hơi lo lắng nhưng vẫn cố tỏ ra cứng
rắn: “Đồng chí Thẩm, mọi người cho rằng cô đang đục nước béo cò, thủ pháp đào
văn vật không chuyên nghiệp”
“Thế à?” Thẩm Nam Sơ ung dung, đôi mắt đẹp quét qua đám dân làng đang hóng
hớt. Cô đan mười ngón tay vào nhau, bẻ khớp răng rắc khởi động. Đám đông vừa
rồi còn nhao nhao lập tức im bặt! Họ nhớ lại bộ dạng thê thảm của Vương Nhị
Cẩu đêm hôm đó. Chết ai thì chết chứ đừng chết bần đạo.
“Đồng chí Thẩm, không phải tôi nói đâu nhé” “Tôi cũng không nói” “Tôi cũng thế,
là thanh niên trí thức Tống nói đấy”
Tống Thanh Dương thầm chửi thề trong bụng. Đám dân làng khốn kiếp này, hùa
nhau đến gây sự, chuyện còn chưa đâu vào đâu đã bán đứng hắn rồi.
“Thanh niên trí thức Tống, xem ra anh rất nghi ngờ tính chuyên nghiệp của tôi
nhỉ?” Giọng Thẩm Nam Sơ không giận mà uy. “Chẳng biết anh dựa vào cái gì?
Người ngoài nghề mà đòi chỉ đạo người trong nghề? Anh lấy đâu ra tự tin thế?
Anh còn chẳng hiểu tôi đang làm gì mà cũng mặt dày đứng đấy phán xét à? Nếu
sự ngu ngốc có thể phát điện thì chắc anh thắp sáng được cho cả cái thôn này
đấy”
Oa! Cái miệng cô bé này vẫn độc địa như mọi khi! Vương Kiến Quốc cúi đầu, cố
nén nụ cười nơi khóe miệng. Đám thanh niên trí thức này suốt ngày như mấy bà
buôn chuyện, không nói bậy là không chịu được. Phải để đồng chí Thẩm trị cho
một trận.
Mặt Tống Thanh Dương đỏ bừng như quả táo chín. Chẳng biết là do xấu hổ hay
do nắng.
“Thẩm Nam Sơ, cô ăn nói kiểu gì thế?” Lý Mai – fan cuồng số một của Tống
Thanh Dương nhảy ra bênh vực. “Bố anh Dương là nhân viên lâu năm của Cục
Văn Vật, anh ấy từng trực tiếp đến Cục tham quan và tận mắt thấy người ta khai
quật văn vật đấy” Lý Mai cố tình nhấn mạnh câu cuối.
Dân làng vốn gió chiều nào theo chiều ấy, nghe Lý Mai nói xong, lòng lại nghiêng
về phía Tống Thanh Dương. Phương Khiết gật đầu phụ họa: “Đúng thế, bố anh
Thanh Dương làm ở Cục Văn Vật hơn hai mươi năm, anh ấy sao có thể không
hiểu công việc của bố mình chứ?”
roi/chuong-37-khong-co-chut-ban-linh-dat-lung-ai-dam-ra-ve-ta-dayhtml]
Trong mắt Tống Thanh Dương thoáng qua vẻ chột dạ. Công việc của bố hắn, hắn
thật sự không rõ lắm. Vì bố hắn làm công tác bảo mật rất kỹ, về nhà chẳng bao
giờ nói chuyện cơ quan.
“Xùy ~~~” Thẩm Nam Sơ cười khẩy. Tranh luận với kẻ ngu, thà đi đàn gảy tai trâu
còn hơn, trâu nghe đàn còn cho sữa.
Sự thật mạnh hơn lời nói. Thẩm Nam Sơ lờ tịt mấy kẻ ngốc nghếch trước mặt,
tiếp tục múa may cái que nhỏ trong tay. Tiếp theo, cô sẽ dạy cho họ một bài học
về thế nào là thực lực áp đảo.
Ở vùng núi nho nhỏ, ta đào nha đào nha đào, đào ra cái thứ to to, dọa chúng mày
sợ chết khiếp. ᕕ༼•̀︿•́༽ᕗ
Có người định lên tiếng nhưng bị Vương Kiến Quốc phất tay ngăn lại. Lớp đất
dưới tay Thẩm Nam Sơ dần hiện ra hình dáng. Cái gì thế kia? Mọi người nín thở,
mắt không chớp dõi theo từng cử động của cô.
Thẩm Nam Sơ hài lòng nhìn hình thù nhô lên hoàn hảo trước mặt. Dân làng gãi
đầu gãi tai. Đồng chí Thẩm vẽ cho họ xem cái gì thế này? Tròn vo, trông như cái
nấm mồ ấy nhỉ?
Thẩm Nam Sơ vứt cái que đi, bẻ một nắm lá cây làm chổi. Đã đến lúc cho đám
ngốc này chứng kiến kỳ tích. Chổi lá quét nhẹ nhàng qua cái “nấm mồ”, một lần
rồi lại một lần. Đất cát trôi đi, thứ bên trong lộ ra. Trắng ởn, chói lóa cả mắt.
Dân làng tập thể câm nín. Ngay cả Lý Mai và Phương Khiết – những người tin
tưởng Tống Thanh Dương nhất cũng không nói nên lời. Tống Thanh Dương thì
chỉ hận không thể tự vả cho mình hai cái. Đang yên đang lành thể hiện cái gì
không biết? Vả mặt đau quá đi mất.
Một bộ xương cốt hoàn chỉnh được Thẩm Nam Sơ đào lên, chỉ thiếu mỗi cái hộp
sọ đang ở nhà cô. Sự thật đã rõ ràng.
Thím Hoa Lan chẳng muốn sỉ nhục đám thanh niên trí thức và mấy người dân
làng có mắt không tròng này đâu, nhưng ai bảo họ cứ thích tự đưa mặt ra cho
người ta đánh. “Thế nào? Còn gì để nói không? Các người không tin con bé Sơ,
lại còn không tin cả chồng tôi à? Đúng là một lũ đầu heo”
Thẩm Nam Sơ gật đầu: “Thím nói đúng đấy. Trưởng thôn dễ bị lừa thế sao? Cục
trưởng Cục Văn Vật dễ bị mạo danh thế sao? Tôi không có chút tài năng nào mà
đào được văn vật dễ thế sao?”
Không có chút bản lĩnh dắt lưng, ai dám ra vẻ ta đây? (҂⌣̀_⌣́)
Mọi người im thin thít. Vừa nãy hăng hái bao nhiêu thì giờ xấu hổ bấy nhiêu.
Thẩm Nam Sơ nhìn sang Tống Thanh Dương. Cái gậy thọc cứt này vừa rồi đắc ý
lắm mà? Giờ sao tiu nghỉu thế? Kịch hay còn ở phía sau nhé!
“Thanh niên trí thức Tống, bố anh ở Cục Văn Vật phụ trách mảng gì thế? Lát nữa
tôi định gọi điện cho Cục trưởng Quách, tiện thể hỏi thăm ông ấy luôn!”
Tống Thanh Dương rõ ràng không muốn nói. Nhưng trốn tránh không giải quyết
được vấn đề. “Làm ở Cục hơn chục năm lại còn họ Tống, chắc chắn Cục trưởng
Quách sẽ có ấn tượng. Lát nữa tôi sẽ nhắc với ông ấy”
“Đừng!” Tống Thanh Dương vội ngăn lại. Chột dạ thế này, chắc chắn có ma.
Thẩm Nam Sơ càng muốn hỏi tới cùng: “Sao lại không được? Bố anh dạy con
không đến nơi đến chốn, tôi phải nhắc nhở ông ấy chứ”
Thẩm Nam Sơ mà hỏi thật, nhỡ làm hỏng việc của bố hắn thì hắn càng khó có cơ
hội về thành phố. Tống Thanh Dương cắn răng khai thật: “Bố tôi chỉ là tài xế ở
Cục Văn Vật thôi”
..