Hộp sọ tổ tiên loài người? Thú vị đấy. Trong đám đông náo nhiệt, một người đàn
ông điệu thấp đến mức gần như vô hình, đáy mắt lóe lên tia sáng rồi nhanh chóng
trở lại vẻ bình lặng.
..
Thẩm Nam Sơ đang ngủ say sưa, chẳng biết trên núi dân tình đang bàn tán xôn
xao về mình. Ngay cả nhà họ Bùi ở Bắc Kinh cũng suýt lật tung cả mái nhà vì cô.
Bùi Chính Năm không ngờ ngày chia tay hôm đó lại là lần cuối anh gặp cô. Nếu
không phải trước khi đi, anh định đưa thêm số tiền tiết kiệm riêng cho Thẩm Nam
Sơ, thì anh cũng không biết cô không hề ở căn nhà số 206 ngõ Đông Tam.
Nhà họ Bùi đã dọn sạch trơn. Mọi người đứng trong phòng khách, không nói một
lời. Từ ngày Thẩm Nam Sơ cứu danh dự nhà họ Bùi khỏi tay Lôi Chấn Hoa, cảm
xúc của mọi người đối với cô trở nên rất phức tạp. Đặc biệt là Bùi Chính Năm.
Anh không biết mình hận cô nhiều hơn hay biết ơn cô nhiều hơn.
“Chính Năm, con tìm thấy chị dâu, à không, Tiểu Sơ chưa?” Mẹ Bùi tiều tụy hỏi.
“Chưa ạ” Bùi Chính Năm nhíu mày chặt đến mức kẹp chết được ruồi. “Cô ấy
nghỉ việc ở đoàn văn công rồi, không ai thấy bóng dáng cô ấy đâu”
Nếu là trước kia, tìm một người với nhà họ Bùi dễ như trở bàn tay. Nhưng giờ Bùi
Chính Năm lực bất tòng tâm. “Mẹ yên tâm, con đã nhờ chiến hữu cũ nghe ngóng
rồi” Mẹ Bùi gật đầu. Bùi Vân Tịch mặt tái nhợt: “Anh hai, chị ấy có khi nào bị
người xấu bắt không?” “Lão tam, im miệng” Mẹ Bùi nghiêm khắc.
“Sẽ không đâu” Bùi Chính Năm khẳng định chắc nịch, nhưng đáy mắt vẫn thoáng
chút lo lắng. “Mọi người đừng lo lắng vớ vẩn. Con bé đó thông minh lắm! Dù nó đi
đâu thì cũng sướng hơn đi theo chúng ta về quê chịu khổ” Bà nội Bùi nói một câu
khiến cả nhà im lặng. Đúng vậy! Đi đâu cũng hơn về quê chịu khổ. Nhà họ Bùi
nhìn căn nhà cũ lần cuối rồi xách hành lý rời đi.
..
Thôn Vương Gia. Thẩm Nam Sơ ngủ một mạch đến 4-5 giờ chiều, sướng tỉnh cả
người. Pha chút sữa bột cho Than Nắm xong, cô đội mũ rơm đi lên núi. Mặt trời
đã ngả về tây, nắng không còn gắt nữa.
Trên núi, dân làng làm việc cả buổi chiều vừa mệt vừa đói. “Mặt trời sắp xuống
núi rồi, đồng chí Thẩm còn lên làm gì?” “Đúng đấy, làm màu cho trưởng thôn xem
chứ gì”
[“Điểm Chán Ghét +1”] [“Điểm Chán Ghét +1”] ..
Thẩm Nam Sơ biết ngay kiểu gì cũng bị soi mói. Soi tốt lắm! Cứ tiếp tục phát huy
nhé! Vương Kiến Quốc cũng tò mò: “Đồng chí Thẩm, muộn thế này rồi cô còn lên
núi làm gì?”
roi/chuong-36-ha-dong-chi-tham-the-ma-lai-lua-nguoi-ta-ahtml]
“Trưởng thôn, chú không hiểu rồi” Thẩm Nam Sơ nghiêm túc chém gió. “Có một
số loại văn vật không thể chịu được ánh nắng trực tiếp, dễ bị hỏng lắm. Để nghiên
cứu tốt, cần phải giữ nguyên vẹn văn vật”
Vương Kiến Quốc không hiểu lắm về văn vật, nhưng đồ phơi nắng nhiều sẽ bị
hỏng thì ông hiểu. Nhiều dân làng cũng gật gù. Họ xấu hổ cúi đầu, trách oan cho
đồng chí Thẩm rồi.
Thẩm Nam Sơ đi đến chỗ tìm thấy khúc xương lúc sáng. Lót ít cỏ, bẻ cành cây, cô
ngồi bệt xuống đất bắt đầu bới đất. Động tác nhìn chẳng có tí kỹ thuật nào! Dân
làng thầm thắc mắc nhưng không dám phán bừa như lúc nãy nữa. Nhỡ đâu đây là
kỹ thuật cao siêu gì đó thì sao?
Thẩm Nam Sơ vừa bới đất vừa ngáp. Thời tiết lúc này dễ chịu thật! Gió mát hiu
hiu, không nắng gắt, sướng! Hệ thống nhìn mà phục sát đất. Nếu có giải Oscar, ký
chủ chắc chắn ẵm giải diễn viên xuất sắc nhất.
..
Thời gian trôi qua, dân làng làm việc dần lên đến đỉnh núi. Quay đầu nhìn lại,
Thẩm Nam Sơ vẫn ngồi nguyên chỗ cũ, mông chưa nhích một li.
Lý Mai ngứa mắt: “Đào văn vật cái khỉ mốc. Cả buổi chẳng có động tĩnh gì, rõ
ràng là lười biếng câu giờ” Tống Thanh Dương tán đồng: “Tôi từng may mắn đi
tham quan Cục Văn Vật rồi, khai quật văn vật không phải như thế này” (Thực ra
hắn chỉ đi xem triển lãm vài món đồ cổ, chứ có thấy khai quật bao giờ đâu).
“Anh Thanh Dương giỏi thật đấy” Lý Mai nhìn Tống Thanh Dương với ánh mắt
hình trái tim. Phương Khiết tuy không nói gì nhưng cũng nhìn hắn đầy sùng bái.
Dân làng tò mò vây quanh Tống Thanh Dương. “Thanh niên trí thức Tống, thế cậu
nói cho bà con nghe xem đào văn vật là thế nào?” “Đúng đấy, có giống đồng chí
Thẩm làm không?”
Tống Thanh Dương chỉ định khoe mẽ với hai cô gái, ai ngờ lại được dân làng chú
ý. Hắn cảm thấy thỏa mãn cái tôi cao ngạo của mình, bèn gật đầu chém gió dựa
theo sách vở: “Khai quật phải khảo sát bối cảnh trước, sau đó lập đội khai quật
thực địa”
Dân làng nghe lùng bùng lỗ tai, nửa hiểu nửa không. “Thế túm lại là đọc sách, tìm
người, rồi đào hố đúng không? Đào hố thì đơn giản, tôi cũng làm được” ..
Dân làng nhao nhao hỏi: “Thế rốt cuộc cách làm của đồng chí Thẩm có đúng
không hả cậu Tống?” Mọi ánh mắt đổ dồn vào Tống Thanh Dương. Hắn biết quái
đâu Thẩm Nam Sơ làm đúng hay sai? Nhưng vì ghét cái thái độ phớt lờ của cô,
hắn trả thù bằng cách lắc đầu quầy quậy.
Dân làng ồ lên. “Hả? Đồng chí Thẩm thế mà lại lừa người ta à?” “Quá đáng thật,
lười biếng là đáng xấu hổ” “Đi mách trưởng thôn đi”
[“Điểm Chán Ghét +1”] [“Điểm Chán Ghét +1”] ..