Đây chính là hiện trường “xã hội tính tử vong” (xấu hổ muốn chết) cấp độ cao
nhất! Khương Thư Ý có nằm mơ cũng không ngờ mình lại gặp lại Bùi Chính Năm
trong hoàn cảnh thê thảm, lôi thôi và bốc mùi như thế này. Cô ta chỉ muốn đào hố
chui xuống đất. Cố gắng cúi gằm mặt xuống để anh không nhìn thấy, nhưng đời
không như là mơ.
Phùng Khang Bình nảy ra ý định trêu ngươi Bùi Chính Năm: “Đoàn trưởng Điền,
đây là thanh niên trí thức Khương và Tống ở thôn Vương Gia. Hay là các anh cho
họ đi nhờ một đoạn đi!”
Mùi trên người hai kẻ này nồng nặc đến mức người ngồi trong xe jeep kín mít
cũng ngửi thấy. Bùi Chính Năm cúi đầu trầm ngâm. Điền Thành Nghĩa khéo léo từ
chối: “Tôi cũng muốn giúp lắm nhưng xe chật rồi, để họ đi xe của đội trưởng
Phùng thì hơn”
Phùng Khang Bình cũng chỉ định chọc tức thôi chứ biết thừa kết quả. Hắn quay
sang hai người kia: “Hết cách rồi, hai vị chịu khó chen chúc với đám gà vịt nhé”
Khương Thư Ý cúi mặt gật đầu bừa, chỉ mong xe chạy nhanh lên.
..
Hơn 5 giờ chiều, đoàn xe đến đầu thôn Vương Gia. Xe vừa dừng, Khương Thư Ý
nhảy xuống chạy biến về phía điểm thanh niên trí thức như bị ma đuổi. Trong đầu
cô ta chỉ có một ý nghĩ: Về tắm rửa, thay bộ đồ đẹp nhất đã chuẩn bị sẵn, rồi quay
lại đóng vai người hùng cứu bố Bùi, trở thành ân nhân của Bùi Chính Năm. Nhanh
lên!!!
Gã tài xế to con (từng bị Thẩm Nam Sơ dọa) và đám tay sai không chịu xuống xe.
“Đội trưởng, tôi ở lại trông xe” “Tôi nữa” “Cả tôi nữa”
Phùng Khang Bình cũng hơi rén, nhưng nghĩ mình có ô dù to, lại chỉ đến đưa
người chứ không chọc ghẹo nữ sát tinh kia thì chắc không sao. “Xuống hết cho
tao! Đàn ông con trai mà sợ một con đàn bà à? Đội trưởng còn chưa sợ, chúng
mày run cái gì?” “Đội trưởng, chân anh đang run kìa!” “Tao. tao ngồi lâu bị chuột
rút! Đừng nói nhảm, xuống xe làm việc, đứa nào không xuống tao trừ lương”
Dân làng xúm lại xem đông nghịt. Thấy bố Bùi bị áp giải, có người nhanh trí chạy
đi báo trưởng thôn. Vương Kiến Quốc đang ở nhà Thẩm Nam Sơ thanh toán tiền
công. “Đây là tiền biếu thím Hoa Lan và trưởng thôn ạ” Thẩm Nam Sơ đưa tờ 10
đồng. Vương Kiến Quốc từ chối mãi nhưng Thẩm Nam Sơ nói khéo quá nên đành
nhận. “Cảm ơn trưởng thôn” Thẩm Nam Sơ hài lòng vì có thêm dịch vụ bảo hành
trọn gói.
roi/chuong-44-giong-noi-nay-la-co-ayhtml]
Lúc này, tin báo đến. Thẩm Nam Sơ đoán ngay là nhà họ Bùi đã đến. Cô cùng
trưởng thôn chạy ra đầu làng.
..
Đầu thôn Vương Gia. Bố Bùi bị trói, dân làng chỉ trỏ bàn tán. Phùng Khang Bình
đang hùng hồn diễn thuyết, đấu tố bố Bùi là phần tử phản động. Bố Bùi im lặng
không nhận tội. Phùng Khang Bình cho đàn em dùng thế “máy bay phản lực” (bẻ
quặt tay ra sau lưng) để tra tấn ông. Bố Bùi đau đớn, mặt trắng bệch nhưng vẫn
cắn răng chịu đựng. Bùi Chính Năm mặt xanh mét, tay nắm chặt. Mẹ Bùi khóc
nấc, nắm chặt tay hai con nhỏ.
“Thấy chưa bà con? Cái mặt ngoan cố của phần tử phản động đấy! Phải làm sao
đây?” “Đánh cho ngã xuống, đạp thêm một cái!” Vương Đại Minh (bác cả Vương
Tú Mỹ) hùa theo, nhặt hòn đá định ném. Bốp! Một hòn đá khác bay tới đánh
trúng cổ tay hắn, làm hòn đá trên tay rơi xuống.
Bộp bộp bộp ~~~ Tiếng vỗ tay vang lên. “Đội trưởng Phùng uy phong quá nhỉ! Mới
mấy ngày không gặp đã chuyển ngạch sang làm công an rồi à?” Giọng nói trêu
chọc nhưng chứa đầy sát khí.
Giọng nói này. là cô ấy? Bùi Chính Năm ngạc nhiên ngẩng đầu. Phùng Khang
Bình nghe thấy giọng quen thuộc thì chân run lẩy bẩy. Nữ sát tinh đến rồi! Đám
tay sai cũng căng thẳng.
Dân làng dạt ra hai bên. Thẩm Nam Sơ chậm rãi xuất hiện. Đúng là cô ấy! Sao cô
ấy lại ở đây? Cả nhà họ Bùi đầy thắc mắc. Thẩm Nam Sơ liếc qua Bùi Chính Năm
đẹp trai nổi bật giữa đám đông, rồi tập trung vào việc chính. Cô đi về phía Phùng
Khang Bình. Hắn sợ quá bắp chân run bần bật. “Đồng. đồng chí Thẩm, trùng.
trùng hợp quá” “Trùng hợp thật” Thẩm Nam Sơ cười như không cười.
Cô đứng cạnh bố Bùi, nhìn quanh vẻ buồn rầu: “Làm sao bây giờ? Ở đây không
có cái rìu nào cả!” Vương Thiết Trụ đỏ mặt đưa cho cô một cái roi trúc: “Đồng chí
Thẩm, cái này tôi dùng để chăn vịt, cô xem có dùng được không?”
..