Roi trúc? Thẩm Nam Sơ cầm lấy vung vẩy vài cái. Được đấy, cũng thuận tay. Ủa?
Sao người chạy xa thế? Cô còn chưa nói xong mà! Thẩm Nam Sơ sầm mặt.
Phùng Khang Bình đã nhanh chân lùi xa 2-3 mét. “Đồng chí Thẩm, hôm nay tôi
làm nhiệm vụ theo lệnh cấp trên, không liên quan đến cô nhé” “Ai bảo không liên
quan? Tôi thấy chuyện bất bình rút dao tương trợ” Thẩm Nam Sơ quất mạnh roi
vào bụi cây bên đường, lá rụng lả tả. Quất vào người thì da tróc thịt bong là cái
chắc.
Phùng Khang Bình lại lùi thêm 1 mét. “Người này tư tưởng có sai lầm nghiêm
trọng, tôi chỉ áp giải hắn đến đây thôi” Thẩm Nam Sơ đã quá quen bài của bọn
này. “Sai lầm gì? Anh nói xem nào?” “Cái đó. lãnh đạo không nói” “Thế anh biết
ông ấy tên gì không?” Phùng Khang Bình ngớ người, không biết thật. “Không biết
gì mà đòi mở đại hội đấu tố?” Thẩm Nam Sơ đanh thép.
“Tôi nghi ngờ anh vì chuyện lần trước mà ghi hận thôn Vương Gia, mượn việc
công trả thù riêng. Những người đến đây đều là để xây dựng thôn, anh sợ vị đại
nhân vật từ Bắc Kinh này giúp thôn Vương Gia thoát nghèo nên cố tình gây sự
phải không?”
Dân làng nghe thế thì nhao nhao lên: “Đội trưởng Phùng chơi xấu quá!” “Thôn
Phùng Gia giàu rồi, đừng có cản trở thôn khác tiến bộ chứ!” “Thảo nào dạo này
hắn đến đây suốt, hóa ra là ghen ăn tức ở!”
Dư luận nghiêng hẳn về phía Thẩm Nam Sơ. Thân phận bố Bùi là bí mật, Phùng
Khang Bình và dân làng đều không biết, nên Thẩm Nam Sơ nói gì thì là cái nấy.
Trưởng thôn Vương Kiến Quốc nhớ lời con trai dặn dò, càng tin Thẩm Nam Sơ
sái cổ.
“Đội trưởng Phùng, nếu không đưa ra được văn bản chứng minh, tôi sẽ lên huyện
kiện anh đấy” Vương Kiến Quốc dọa.
Phùng Khang Bình không sợ Vương Kiến Quốc, nhưng sợ cái roi trúc và chủ
nhân của nó. Nhiệm vụ đã xong, tội gì ở lại ăn đòn. Hắn quyết định rút lui. “Nhiệm
vụ áp giải đã hoàn thành. Rút quân!” Cả đám chạy biến.
Chỉ còn lại dân làng và người nhà họ Bùi. “Đoàn trưởng Điền, nhờ anh xem giúp
tay bố tôi” Bùi Chính Năm nói rồi biến mất. Tay bố Bùi chỉ bị thương phần mềm,
may không gãy xương.
roi/chuong-45-nha-ho-bui-khong-phai-ai-cung-dong-vao-duochtml]
Thẩm Nam Sơ ánh mắt tối sầm lại. “Trưởng thôn, họ là người nhà cháu, phiền
chú đưa họ về giúp cháu trước nhé” Nói xong cô đi về phía núi. Dân làng cũng
tản đi.
Lúc Khương Thư Ý xõa tóc ướt, mặc váy trắng thướt tha chạy tới thì chẳng còn
ai. Cô ta túm lấy Vương Tiểu Bảo đang chơi bùn: “Người đàn ông cao to đẹp trai
vừa đứng đây đâu rồi?” “Không biết” “Nghĩ kỹ đi, cô cho kẹo” “Chú ấy đi hướng
kia rồi” Tiểu Bảo chỉ tay.
Khương Thư Ý định đuổi theo thì bị Tiểu Bảo kéo váy: “Kẹo đâu? Cô không được
nuốt lời” “Lần sau” Khương Thư Ý gạt đi chạy tiếp. “Không được!” Tiểu Bảo túm
chặt váy cô ta bằng đôi tay đầy bùn. Khương Thư Ý thấy váy trắng bị bẩn, điên
tiết giơ tay định đánh. Tiểu Bảo vội buông ra khóc òa lên.
Vương Đại Bảo và đám trẻ con thấy em bị bắt nạt, tức giận ném bùn vào Khương
Thư Ý. “Đồ đàn bà xấu xa, dám bắt nạt Tiểu Bảo” Bùn bay tới tấp từ bốn phía.
Váy trắng của Khương Thư Ý nở đầy “hoa bùn”, trên đầu cũng dính vài cục. Cô ta
hét lên tuyệt vọng.
..
Bùi Chính Năm đang đứng trên sườn núi khuất sau thôn. Bên dưới là con đường
độc đạo ra khỏi thôn. Lúc nãy anh nhịn Phùng Khang Bình vì không muốn hỏng
việc lớn. Nhưng nhịn không có nghĩa là nhượng bộ. Trả thù sau cũng chưa muộn.
Công khai không được thì anh chơi lén. Nhà họ Bùi không phải ai cũng động vào
được.
Bùi Chính Năm dùng sức đẩy một tảng đá lớn lăn xuống đường, chặn lối đi của
máy kéo Phùng Khang Bình. Một tảng chưa đủ, cần thêm nhiều tảng nữa. Anh
định tiếp tục thì một cây gậy trúc xuất hiện trước mặt.
“Muốn không? 10 đồng một cây”
..