“Con với Tiểu Sơ là thế nào?” Ông nội Bùi vừa dứt lời, mọi ánh mắt đổ dồn vào
Bùi Chính Năm. Chuyện này. Bùi Chính Năm trầm mặc. Anh nhìn Thẩm Nam Sơ.
Cô chột dạ nhìn đi chỗ khác. “Mọi chuyện đều là lỗi của con” Sự việc đã rồi, con
cũng đã có, Bùi Chính Năm không định trốn tránh trách nhiệm.
“Quỳ xuống” Bịch một tiếng, Bùi Chính Năm quỳ thẳng tắp. Thẩm Nam Sơ mặc
niệm cho đầu gối anh ba giây. “Tay trái” Bố Bùi cầm cái chổi rơm. “Tay phải” Mẹ
Bùi cầm cành cây. Hai ông bà phối hợp ăn ý, thực hiện màn giáo dục yêu
thương. Vút, vút, vút.
Thẩm Nam Sơ hé mắt nhìn trộm. Hệ thống cũng hóng hớt. Thẩm Nam Sơ: “Đánh
thế có đau không nhỉ?” Hệ thống: “Nhìn nam chính chẳng đau tẹo nào, còn có vẻ
hưởng thụ ấy chứ” Thẩm Nam Sơ gật gù. Có lý. Không thấy anh ta còn giơ tay
lên đón đòn à? Đích thị là M (thích bị ngược) rồi!
Khoan đã. Thẩm Nam Sơ chợt ngộ ra. Tại sao nam chính dạo này ít cho cô điểm
chán ghét thế? Hóa ra cô dùng sai cách. Người ta là M, cô càng ngược đãi thì
người ta càng sướng à? Cô phải làm cho Bùi Chính Năm khó chịu mới đúng! (ꈍ
︹ꈍ๑✿) Sai lầm, sai lầm quá. Phải sửa ngay từ bây giờ.
..
Bùi Vân Chu chán nản. Bố mẹ đang làm gì thế? Bảo là dạy dỗ anh Hai mà sao
đánh nhẹ hều thế kia? Nhớ năm xưa bố mẹ quất cậu gãy cả roi cơ mà! ᕕ༼•̀︿•́༽ᕗ
Quả nhiên cậu là đứa con ghẻ trong cái nhà này.
..
Thấy Thẩm Nam Sơ thỉnh thoảng liếc nhìn Bùi Chính Năm, ông bà nội Bùi hài
lòng. Chị dâu góa em chồng, nói ra thì trái luân thường đạo lý thật. Nhưng họ
không nói thì ai biết? Con bé càng lớn càng xinh đẹp. Về Bắc Kinh ai dám đàm
tiếu? Hơn nữa, nhìn những gì Thẩm Nam Sơ làm cho nhà họ Bùi, ông bà chỉ
mong thằng cháu ngốc rước ngay cô về dinh. Cải trắng ngon thế này để ngoài
ruộng lợn nó ủi mất thì sao.
Đánh mãi mà Thẩm Nam Sơ cũng thấy đau tay thay cho Bùi Chính Năm. May mà
tạm thời không liên quan đến cô. Để anh gánh cái nồi đen to tướng thế này, cô
cũng thấy hơi áy náy. một xíu xiu thôi!
“Hệ thống, một người bị đánh tốt hơn hay hai người cùng bị đánh tốt hơn?”
Hệ thống: “Đương nhiên là một người rồi!” Chuẩn! Chết đồng đội còn hơn
chết bần đạo. Chút áy náy cỏn con của Thẩm Nam Sơ bay biến ngay lập tức.
Để Bùi Chính Năm gánh tất đi!
Đánh chán chê, bà nội Bùi mới lên tiếng giảng hòa. “Chuyện đã lỡ rồi thì phải giải
quyết. Thằng Năm, con tính sao?” Tính sao? Bùi Chính Năm cúi đầu: “Mai về đơn
vị, con sẽ làm báo cáo kết hôn”
roi/chuong-52-the-la-chi-dau-ca-bien-thanh-em-dau-haihtml]
Thế là chị dâu cả biến thành em dâu hai? Bùi Vân Tịch và Bùi Vân Chu nhìn nhau.
Không biết anh cả có đội mồ sống dậy tẩn cho anh hai một trận không. À quên,
anh cả chết mất xác, làm gì có mồ.
Bà nội Bùi liếc Thẩm Nam Sơ rồi nhắc nhở: “Kết hôn là chuyện hai người, không
phải mình con quyết định” Thẩm Nam Sơ trở thành tâm điểm. Mọi người nhìn cô
rồi nhìn anh. Cô ngẩng đầu nhìn anh. Ý gì đây? Sao ai cũng nhìn anh thế? Bùi
Chính Năm ngơ ngác.
Hệ thống sốt ruột thay. Nam chính đầu gỗ thật à? Muốn cưới người ta mà không
hỏi ý kiến à? Không cầu hôn lãng mạn thì ít nhất cũng phải quỳ xuống chứ? Ai
thiết kế ra cái nam chính này thế, đem nung lại cũng phí than.
Bà nội Bùi nhìn thằng cháu ngốc mà giật khóe miệng. Bậc thang trải sẵn rồi mà
không biết leo xuống? Ông nội Bùi tức quá quay đi. Nhớ năm xưa ông tán bà
oanh liệt thế nào, sao đến đời cháu lại kém cỏi thế này? Hừ, đúng là một đời
không bằng một đời. Ông lườm bố Bùi cháy mắt. Bố Bùi ngơ ngác không hiểu tại
sao mình bị lườm.
Cuối cùng mẹ Bùi giải vây: “Mẹ nói đúng, chuyện của hai đứa để chúng nó tự bàn
bạc với nhau đi” “Phải đấy” Ông bà nội dắt nhau đi ra ngoài. Bố Bùi lật đật theo
sau. Mẹ Bùi kéo hai đứa nhỏ đang hóng chuyện đi nốt. Bùi Vân Chu còn chu đáo
đóng cửa lại.
Trong sân. Bà nội đấm lưng: “Già rồi đau lưng quá, phải nằm tí” Ông nội: “Để tôi
dìu bà” Giây tiếp theo, hai ông bà dán tai vào cửa nghe trộm. Mẹ Bùi: “” Bố Bùi:
“Tôi đi chẻ củi” (Rồi cũng dán tai vào cửa). Bùi Vân Tịch, Bùi Vân Chu: “Con đi
học bài” (Cũng xếp hàng nghe trộm). Mẹ Bùi: Thôi được rồi, bà cũng tham gia.
๑(° 口 °)
Trong phòng, Bùi Chính Năm và Thẩm Nam Sơ ngồi mỗi người một góc. Anh im
lặng. Cô nghĩ ngợi rồi lên tiếng. Nhưng trước khi nói phải ủ cảm xúc 3 phút đã.
Bùi Chính Năm vẫn chưa hiểu. Chuyện này anh giải quyết xong rồi mà? Chồng
có, người nuôi con có, phiếu cơm dài hạn có. Sao lại chưa được? Phụ nữ đúng là
rắc rối. Hay là dùng cách huấn luyện tân binh? Bùi Chính Năm uống ngụm nước
lấy hơi.
Lúc này, Thẩm Nam Sơ bắt đầu diễn. Mắt ngấn lệ, mũi ửng hồng, môi cắn chặt,
mong manh dễ vỡ như cánh hoa trước gió. “Anh Bùi, có phải anh thấy em không
xứng với anh không? Không sao đâu, em hiểu mà ~~~”
Phụt ~~~ Bùi Chính Năm phun hết ngụm nước vừa uống ra. Phun thẳng vào mặt
Thẩm Nam Sơ đang diễn sâu. Không trượt giọt nào.
Thẩm Nam Sơ: Thắp hương cho cô ta à? (҂⌣̀_⌣́)