Trở Thành Chị Dâu Góa Của Nam Chủ? Tôi Hắc Hóa Rồi

Trở Thành Chị Dâu Góa Của Nam Chủ? Tôi Hắc Hóa Rồi - Chương 53: Thẩm Nam Sơ: Thắp hương cho cô à?



[“Điểm Chán Ghét +20”]

Thẩm Nam Sơ – người bị tấn công bất ngờ – sắp bùng nổ sức mạnh hồng hoang.

Nếu không vì có điểm chán ghét cộng thêm, cô thề sẽ đánh chết Bùi Chính

Năm, đổi bố cho đứa con trong bụng. Tên đàn ông thối tha này dám phun nước

vào mặt cô! ( ╯‵ □′) ╯︵┻━┻

Hệ thống ôm chặt cái chăn nhỏ run lẩy bẩy. Ký chủ đại đại giận rồi. Đáng sợ quá!

Bùi Chính Năm quay sang nhìn cô, mặt nghiêm nghị: “Thẩm Nam Sơ, cô nói năng

kiểu gì đấy? Uốn lưỡi cho thẳng lại xem nào”

A ~~~ Ha hả ~~~ Thẩm Nam Sơ tức quá hóa cười. Tên cẩu nam nhân này. Cô

giận rồi, hậu quả rất nghiêm trọng. Cô sẽ cho hắn biết tay. o(~ヘ~o#)

“A ——” Tiếng hét chói tai vang lên. Cả nhà họ Bùi đang nghe trộm vội đẩy cửa

xông vào. Chuyện gì thế?

“Bùi Chính Năm, em không phải lính của anh” Trên mặt Thẩm Nam Sơ còn đọng

nước, trông như vừa khóc một trận. “Dưa hái xanh không ngọt, anh không thích

em thì cứ nói thẳng”

Tình huống gì đây? Sáu người nhà họ Bùi nhìn cặp đôi “trời sinh” trước mặt. “Hu

hu ~~~” Thẩm Nam Sơ che mặt chạy biến ra ngoài.

Lúc này cả nhà họ Bùi đã hiểu. Bùi Chính Năm không những không bàn chuyện

cưới xin tử tế mà còn chọc tức người ta. Bố Bùi: “Bùi Chính Năm, mày gan to

nhỉ” Mẹ Bùi: “Bùi Chính Năm, con là heo à?” Ông nội: “Thằng ranh con thiếu đòn

này” Bà nội: “Cháu làm bà thất vọng quá” Hai đứa em định mở miệng nhưng bị

anh lườm nên im bặt. Kết quả, Bùi Chính Năm bị bốn vị phụ huynh quây lại “hội

đồng”.

..

[“Điểm Chán Ghét +20”] [“Điểm Chán Ghét +19”] ..

Thẩm Nam Sơ nằm vắt vẻo trên giường, rung đùi đắc ý. Hút một ngụm trà sữa vải

thiều vừa đổi từ hệ thống, ngọt ngào từ miệng vào tim. Hừ! Nam chính à, còn non

lắm! Muốn đấu với bà thì về tu luyện thêm 800 kiếp nữa đi! Trong tiếng nhạc chờ

cộng điểm vui tai, Thẩm Nam Sơ chìm vào giấc ngủ trưa ngon lành.

..

Hai tiếng sau, Bùi Chính Năm mới sống sót bước ra khỏi nhà chính. Mặt mũi phờ

phạc, sống không còn gì luyến tiếc. Tất cả là tại Thẩm Nam Sơ, hại anh bị cả nhà

mắng xối xả suốt hai tiếng đồng hồ. Chuyện này mà đồn ra ngoài thì lính của anh

cười cho thối mũi.

Xoa thái dương đau nhức, Bùi Chính Năm ong hết cả đầu. Sau hai tiếng bị “tra

tấn”, anh chỉ rút ra được một kết luận: Phải mau chóng làm Thẩm Nam Sơ đồng ý

cưới. Chuyện nhỏ như con thỏ, thế mà cả nhà cứ làm quá lên. Anh tự tin thừa sức

giải quyết.

roi/chuong-53-tham-nam-so-thap-huong-cho-co-ahtml]

..

Nhìn bóng lưng tự tin của Bùi Chính Năm, mọi người trong nhà lo lắng. Mẹ Bùi:

“Nó hiểu thật chưa đấy?” Bố Bùi: “Nó thông minh giống tôi, chắc chắn hiểu” Bà

nội: “Ừ! Giống anh nên suýt ế vợ cả đời đấy” Ông nội bảo Bùi Vân Chu: “Cháu

lén đi theo xem anh cháu có làm đúng lời ông bà dặn không” “Rõ ạ!” Bùi Vân Chu

mắt sáng rực tia hóng hớt, vèo cái biến mất.

..

Bùi Chính Năm đi lên núi sau nhà. Cuối xuân đầu hạ, cây cối xanh tốt. Anh dáo

dác tìm kiếm gì đó. Bùi Vân Chu lén lút bám theo, tưởng mình tàng hình. Hai giây

sau, một bóng đen trùm lên đầu cậu. “Anh. anh Hai!” “Ông bà bảo mày theo dõi

tao hả?” Bùi Chính Năm bực bội. “Hì hì,” Bùi Vân Chu gãi đầu, “Ông bà sợ anh

không biết chọn” “Có mày thì biết chọn chắc?” Bùi Vân Chu gật gù: “Hai cái đầu

cộng lại vẫn hơn một cái chứ?”

Hai anh em đi lùng sục cả buổi mới thấy mấy bông hoa dại màu trắng. Thân cây

cao gần mét, hoa hình cái kèn. Bùi Vân Chu: “Anh, hoa này đi!” Bùi Chính Năm:

“Tặng hoa trắng cho Thẩm Nam Sơ? Cô ấy tiễn anh đi Tây Thiên luôn đấy!” Bùi

Vân Chu: “”

Cuối cùng, sau một hồi loanh quanh, Bùi Chính Năm cũng nhổ được ba bông hoa

bách hợp dại trông tàm tạm. Thấy anh trai cuối cùng cũng có chút gu thẩm mỹ,

Bùi Vân Chu thở phào. Trên đường về, Bùi Chính Năm cứ mân mê mấy bông hoa.

Sao hoa này cứ rũ xuống thế nhỉ, không ngẩng cao đầu lên được à? Thế mới đẹp

chứ!

..

Về đến nhà, thấy Bùi Chính Năm cầm hoa, mẹ Bùi và bà nội thở phào nhẹ nhõm.

Thằng nhóc này cuối cùng cũng thông suốt. Vừa lúc Thẩm Nam Sơ ngủ dậy đi ra.

“Tiểu Sơ à, thằng Năm có chuyện muốn nói với con” Bà nội ra hiệu, Bùi Vân Chu

đẩy mạnh anh trai một cái, khiến Bùi Chính Năm lao đến trước mặt Thẩm Nam

Sơ. Bố Bùi và ông nội đang uống trà cũng vội đặt chén xuống, nấp sau cửa hóng

chuyện.

Thẩm Nam Sơ ngáp dài. Ái chà, còn cầm cả hoa bách hợp cơ à? Định cầu hôn cô

à? Ngay sau vụ phun nước vào mặt cô? Giấc mơ này đến Chu Công cũng không

dám nhận đơn đâu nhé. Cô thù dai lắm. Cứ chờ đấy! Phong thủy luân chuyển, cô

sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời.

Bùi Chính Năm mặt cứng đờ, tay cầm hoa siết chặt. Bà nội và mẹ Bùi lắc đầu

ngán ngẩm. Sau vài giây lấy tinh thần, Bùi Chính Năm anh dũng hy sinh: “Gả cho

tôi đi!”

Thẩm Nam Sơ im lặng, chỉ vào tay phải anh: “Anh làm cái tay gì thế kia?” “Cầu

hôn chứ gì!” Bùi Chính Năm ngơ ngác. Tay anh đang xòe ra mà? Thẩm Nam Sơ

bắt chước động tác của anh rồi xoay tay một cái. Ngón cái hướng lên, ngón trỏ

chĩa thẳng như họng súng. “Cầu hôn kiểu này á?” “Thế làm sao?” Thẩm Nam Sơ

chĩa “súng” vào anh: “Không cưới thì bắn bỏ à?”

Bùi Chính Năm câm nín. Cô quay sang “khán giả” Bùi Vân Chu: “Chú Tư thấy

được không?” Bùi Vân Chu xua tay lia lịa: “Không được, tuyệt đối không được!

Anh, chuyển sang chiêu thứ hai”

Bùi Chính Năm do dự: “Mọi người quay đi chỗ khác” Ba khán giả đồng loạt quay

lưng. Bùi Chính Năm cắn răng, hai tay cầm hoa, quỳ phịch hai đầu gối xuống

đất. Bông hoa bách hợp tơi tả không chịu nổi sự ngược đãi của anh, rụng lả tả

xuống đất, chỉ còn trơ lại ba cái cành trọc lốc.

Thẩm Nam Sơ: Thắp hương cho bà à? (҂⌣̀_⌣́)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.