Tổng cộng tám rương vàng thỏi, tất cả đều là của cô. Thẩm Nam Sơ sướng đến
mức suýt không tìm thấy đường về. Tên Vương Kiến Thiết này đúng là ngôi sao
may mắn của cô. Sau này cô phải chăm lên núi đi dạo hơn mới được. Biết đâu lại
có bất ngờ.
Thẩm Nam Sơ khôi phục hiện trường như cũ, rồi quay lại tảng đá lớn lúc nãy
hóng mát. Tiếp tục uống nốt ly trà sữa. Cô định đợi Vương Kiến Thiết một chút.
Thôn Vương Gia chứa chấp nhân vật cỡ này, đúng là bom hẹn giờ. Không loại
bỏ mối nguy này, lòng cô không yên.
Uống xong trà sữa, nghỉ ngơi thêm một lúc thì tiếng kẻng tan làm vang lên. Thẩm
Nam Sơ vươn vai, chống cằm chờ đợi.
Chẳng bao lâu, bóng dáng Vương Kiến Thiết lại xuất hiện. Lần này hắn đi thẳng
đến vị trí lúc nãy. Để không gây chú ý, hắn còn chặt khá nhiều cành cây che chắn
phía trước. May mà vị trí của Thẩm Nam Sơ nằm chếch với hắn nên không bị che
khuất.
Quen tay hay việc. Lần này động tác của Vương Kiến Thiết nhanh nhẹn hơn
nhiều. Chẳng mấy chốc đã đào được một cái hố sâu hoắm. Hơn nữa, lần này hắn
cũng khôn ra, biết mở rộng phạm vi tìm kiếm.
Đào đào đào.
Cuối cùng, xẻng công binh chạm vào vật gì đó khác đất. Vương Kiến Thiết mừng
như điên. Động tác của hắn chậm lại, cẩn thận hơn. Sợ một xẻng xuống làm hỏng
bảo bối.
Hệ thống nhìn mà lắc đầu. Giá mà tay này có chút kiến thức chuyên môn thì đâu
đến nỗi mất hơn nửa tiếng mới đào được một cái rương.
Vương Kiến Thiết nhìn thấy rương gỗ thì vui sướng khôn xiết. Đôi mắt tham lam,
trái tim kích động, đôi tay run rẩy. Cuối cùng, hắn cũng nhìn thấy cái lỗ nhỏ trên
nắp rương. Nhưng hắn chẳng để tâm, tưởng là gỗ mục. Cẩn thận từng li từng tí,
mất chừng mười phút hắn mới mở được cái rương ra.
Trống rỗng?
Vương Kiến Thiết sờ soạng trong rương, vẫn trống trơn. Hắn không dám tin. Vứt
cái rương đi, hắn cầm xẻng tiếp tục đào.
Cái rương thứ hai, trống rỗng.
Cái thứ ba, lại trống rỗng.
Cái thứ tư, vẫn là trống rỗng.
..
Cho đến cái rương thứ tám, vẫn như cũ trống rỗng.
Vương Kiến Thiết tức giận vung xẻng đập mạnh vào cái rương rỗng, miệng chửi
thề bằng tiếng Nhật.
[Điểm Chán Ghét +50]
Lần này, vẻ cợt nhả trên mặt Thẩm Nam Sơ biến mất, thay vào đó là sự nghiêm
túc. Vương Kiến Thiết thế mà lại là đặc vụ nằm vùng. Có thể leo lên chức bí thư
chi bộ thôn Vương Gia, thời gian hắn ẩn náu chắc chắn không ngắn. Cái chốn khỉ
ho cò gáy này có gì đáng để hắn ở lại mãi không đi?
Thẩm Nam Sơ cảm thấy mình phải suy nghĩ kỹ càng. Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ
rình sau. Chỉ cần không đánh rắn động cỏ, cô tin mình nhất định sẽ tìm ra bí
mật đằng sau chuyện này.
Chửi bới một hồi, Vương Kiến Thiết lại bắt đầu thu dọn tàn cuộc. Lúc đào hăng
hái bao nhiêu thì giờ lấp lại khổ sở bấy nhiêu. Hắn vừa lấp vừa chửi thề.
[Điểm Chán Ghét +44]
[Điểm Chán Ghét +74]
Thẩm Nam Sơ xoa cằm hỏi: “Hệ thống, điểm chán ghét của tên Vương Kiến Thiết
này với ta sao không giảm mà còn tăng thế?”
Theo lệ thường, điểm chán ghét của một người đối với cô không thể tăng cao thế
này, trừ khi là nam nữ chính.
Hệ thống: “Ký chủ đại đại, càng là người xấu, giới hạn điểm chán ghét đối với cô
càng cao”
Ái chà! Thế này chẳng phải bảo cô chuyên đi cà khịa người xấu sao? Thảo nào
Lôi Chấn Hoa trước kia hào phóng thế, cho cô bao nhiêu điểm. Sao không nói
sớm? Nói sớm thì lần đó cô đã bắt Lôi Chấn Hoa mặc quần đùi cởi trần chạy ra
ngoài rồi. Tiếc thật. Nhưng không sao. Đợi về Bắc Kinh cô làm bù.
..
Bắc Kinh, bệnh viện thành phố.
Lôi Chấn Hoa nằm trên giường, khuôn mặt già nua đen đúa xấu xí, lồi lõm lỗ chỗ.
Màu đen là da chết, màu hồng là da non mới mọc. Hắn hắt hơi liên tục. Khó
khăn lắm mới dừng lại. Hắn xoa mũi, không cẩn thận chạm vào chỗ da non mới
mọc, đau đến nhe răng trợn mắt.
..
Thôn Vương Gia, trên núi.
Thẩm Nam Sơ nhìn một lúc rồi quyết định đi về. Trời sắp tối rồi. Dù Vương Kiến
Thiết có tìm kiếm đến nửa đêm cô cũng chẳng lo. Tên này chỉ là kẻ nửa mùa, cái
gì cũng không hiểu, lại còn thích đánh dấu như chó. Cứ để hắn tìm, để hắn đào,
ngày mai cô lên núi nhặt thành quả là được. Hề hề, cô đúng là quá thông minh.
roi/chuong-68-hay-la-co-dap-dau-lay-toi-mot-cai-nhehtml]
Thẩm Nam Sơ thu hoạch đầy bồn đầy bát, vui vẻ xuống núi. Niềm vui này khi đến
đầu thôn bỗng phình to ra, trở nên lớn hơn nữa.
[Điểm Chán Ghét +50]
[Điểm Chán Ghét +80]
[Điểm Chán Ghét +99]
..
Khương Thư Ý đã về. Mặc bộ quần áo cũ kỹ bẩn thỉu, tóc bết lại từng lọn rũ rượi
trên đầu, người gầy đi một vòng, không còn vẻ anh khí phấn chấn trước kia.
“A!” Thẩm Nam Sơ kinh ngạc che miệng.
“Thanh. thanh niên trí thức Khương?”
“Sao cô lại xấu xí thế này?”
“Khoan đã”
Thẩm Nam Sơ vừa định đưa tay ra lại bịt mũi, vội vàng lùi lại mấy chục bước.
“Cô mấy ngày không tắm rồi thế? Sao người hôi thế hả?”
[Điểm Chán Ghét +100]
[Điểm Chán Ghét +104]
[Điểm Chán Ghét +140]
Tiếng nhạc chờ vui tai lại vang lên leng keng, trong lòng Thẩm Nam Sơ sướng
rơn. Cô biết ngay nữ chính vừa về là sẽ cống hiến lớn cho cô mà.
Khương Thư Ý mặt mày âm trầm, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Nam Sơ,
hận thù như sắp nổ tung lồng ngực. Cô ta hít sâu một hơi. Trực tiếp lờ đi Thẩm
Nam Sơ, đi về phía điểm thanh niên trí thức. Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm
Hà Tây. Ai cười cuối cùng mới là người chiến thắng. Muốn chọc giận cô ta à?
Thẩm Nam Sơ mơ đi. Đồ tâm cơ! Đồ trà xanh chết tiệt!
[Điểm Chán Ghét +44]
[Điểm Chán Ghét +14]
[Điểm Chán Ghét +4]
Nụ cười trên mặt Thẩm Nam Sơ càng đậm.
“Thanh niên trí thức Khương, đừng đi vội”
“Nghe tôi nói đã”
Không nghe, không nghe, cô ta không nghe. Khương Thư Ý bịt tai lại. Tiện nhân,
tiện nhân, tiện nhân!
Chỉ còn ba bước nữa là lướt qua Thẩm Nam Sơ. Giây tiếp theo, Khương Thư Ý
bước hụt chân.
Bịch!
Khương Thư Ý quỳ hai đầu gối xuống đất, hành đại lễ với Thẩm Nam Sơ.
Thẩm Nam Sơ ôm khuôn mặt đỏ bừng, vẻ mặt thẹn thùng:
“Thanh niên trí thức Khương, chuyện lần trước cô biết sai là tốt rồi”
“Không cần quỳ xuống xin lỗi tôi đâu”
“Con người tôi xưa nay khoan hồng độ lượng”
“Hay là. cô dập đầu lạy tôi một cái nhé?”
“Chúng ta chuyện cũ bỏ qua?”