“Thẩm! Nam! Sơ!”
“Có tôi!”
Khương Thư Ý nghiến răng nghiến lợi nhìn Thẩm Nam Sơ. Khổ nỗi cô ta đang
quỳ dưới đất, còn Thẩm Nam Sơ thì ở trên cao nhìn xuống. Khương Thư Ý đứng
dậy, đôi mắt hằn tia máu nhìn chằm chằm Thẩm Nam Sơ.
“Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, cô cứ đợi đấy”
Thẩm Nam Sơ nhếch mép, ánh mắt đầy vẻ châm chọc. Cô tiến lại gần Khương
Thư Ý, chiều cao 1m7 áp đảo hoàn toàn 1m6 của đối phương.
“Đợi? Đợi cô tích cóp đủ tiền quan tài à?”
[Điểm Chán Ghét +100]
Chửi thẳng mặt sướng thật. Đến đây nào điểm chán ghét, nhiều hơn nữa đi.
Thẩm Nam Sơ đang chờ Khương Thư Ý phản công để tặng cô ta món quà lớn
hơn. Ai ngờ, Khương Thư Ý chỉ trừng mắt nhìn cô một cái rồi bỏ đi. Nếu không
phải Thẩm Nam Sơ nhìn thấy bàn tay nắm chặt trong tay áo của cô ta, cô còn
tưởng Khương Thư Ý đổi tính rồi chứ.
Xem ra nữ chính lần này bị nhốt ở đồn công an, trong cái rủi có cái may, não cũng
to ra một chút. Thẩm Nam Sơ nhìn theo đầy ẩn ý. Không biết não to ra được bao
nhiêu. Tốt nhất là nhiều một chút, kiếm điểm chán ghét khó khăn một tí cô mới đỡ
buồn chán.
..
Những ngày tiếp theo ở thôn Vương Gia, Thẩm Nam Sơ luôn tràn đầy hy vọng.
Hy vọng vào nữ chính. Trời vừa sáng, Thẩm Nam Sơ chỉ ngủ nướng thêm một
tiếng rồi đi làm. Đi làm không tích cực thì điểm chán ghét có vấn đề.
Biết Khương Thư Ý ghét mình xinh đẹp, cô còn cố ý chải chuốt. Áo đỏ, quần ống
đứng màu đen sơ vin gọn gàng, dùng dây buộc tóc màu đỏ làm băng đô, tết tóc
lệch một bên. Bộ đồ này đứng cạnh nữ chính, đảm bảo dìm hàng cô ta xuống tận
bụi trần.
Thẩm Nam Sơ che ô, thong dong tản bộ trên bờ ruộng. Chưa đến gần đã nghe
tiếng trầm trồ của mọi người.
“Oa, bộ quần áo này của đồng chí Thẩm đẹp quá!”
“Màu đỏ rực thế này chỉ có đồng chí Thẩm mới cân được thôi”
“Tóc này tết kiểu gì thế nhỉ? Tôi cũng muốn làm”
Khương Thư Ý khựng lại một chút rồi tiếp tục làm việc. Bên tai cứ văng vẳng lời
khen ngợi Thẩm Nam Sơ. Lòng cô ta như lửa đốt nhưng mặt không dám lộ vẻ gì.
Ngã hai lần dưới tay Thẩm Nam Sơ, cô ta không dám hành động thiếu suy nghĩ
nữa. Vớt cô ta ra hai lần, gia đình đã có ý kiến rồi. Lần sau nữa thì. Rùng mình
một cái, Khương Thư Ý không dám nghĩ tiếp, cuốc đất càng thêm mạnh tay.
Thẩm Nam Sơ nhướng mày: “Hệ thống, nữ chính không cộng điểm cho ta à?”
Hệ thống: “Ký chủ đại đại, không có, nữ chính hôm nay keo kiệt lắm, vắt cổ chày
ra nước”
Hệ thống cũng thấy lạ. Khương Thư Ý bình tĩnh thế này? Không giống cô ta chút
nào! Chó không sủa, không phải đang ủ mưu thì là đang chuẩn bị cắn. Khương
Thư Ý nhịn giỏi thế này, chắc chắn là đang chờ tung chiêu lớn. Thẩm Nam Sơ bắt
đầu thấy mong chờ.
Đi ngang qua ruộng, thấy Vương Kiến Quốc và Vương Kiến Thiết đang bàn bạc,
hai người thấy cô thì dừng lại. Ba người chào hỏi xã giao.
“Trưởng thôn, bí thư chi bộ, chào buổi sáng!”
“Đồng chí Thẩm lên núi sớm thế?”
“Gần đây có phát hiện gì quan trọng không?”
Phát hiện quan trọng? Thẩm Nam Sơ liếc qua Vương Kiến Thiết. Đây là nghi ngờ
cô hay đang dò la tin tức? Nếu không biết bộ mặt thật của hắn, Thẩm Nam Sơ
chắc chắn sẽ coi hắn là cán bộ tốt quan tâm đến công việc của đồng chí. Đáng
tiếc! Đến lúc so tài diễn xuất rồi, xem ai giỏi hơn.
“Haizz, đừng nhắc nữa”
Thẩm Nam Sơ vừa thở dài vừa lắc đầu, mặt nhăn như quả mướp đắng.
“Không biết dạo này sao mà xui thế, vất vả lắm mới phát hiện ra chút dấu vết thì
bị người ta nhanh chân đến trước”
roi/chuong-69-tien-nghi-cua-ky-chu-ta-de-chiem-the-saohtml]
Vương Kiến Thiết cứng người, sắc mặt thay đổi vi diệu.
“Không thể nào! Thôn mình ai rảnh rỗi thế? Còn lên núi đào hố tìm xương cốt à?”
Vương Kiến Quốc rít một hơi thuốc. Còn ai vào đây nữa? Chẳng phải người đứng
cạnh ông sao?
Thẩm Nam Sơ giả vờ hoang mang lắc đầu:
“Tôi cũng không biết. Hôm qua tôi phát hiện mấy chỗ, hy vọng có thu hoạch. Hôm
nay tôi cố ý mặc áo đỏ, hy vọng vận may sẽ đến”
Vương Kiến Thiết dụi tắt điếu thuốc.
“Trưởng thôn, tôi phải về thôn một chuyến”
“Được, ông đi làm việc đi” Vương Kiến Quốc không nghĩ nhiều.
Vương Kiến Thiết gật đầu chào Thẩm Nam Sơ rồi đi về phía thôn. Khán giả đi rồi
thì kịch cũng hạ màn. Thẩm Nam Sơ chào Vương Kiến Quốc rồi đi lên núi.
Ngọn núi này cô mới lên vài lần, đều ở cùng một đỉnh. Nhân tiện hôm nay rảnh
rỗi, cô đi dạo sang mấy đỉnh núi bên cạnh, tiện thể xem tình hình cây dầu sở. Núi
non trùng điệp, cây dầu sở xanh mướt mọc từng cụm, tốt um tùm. Thôn Vương
Gia đúng là thiên đường tự nhiên của loài cây này.
Thẩm Nam Sơ đứng trên núi, nhìn rừng cây xanh tốt mà như nhìn thấy vô số tờ
tiền bay phấp phới.
Hệ thống nhắc nhở: “Ký chủ, Vương Kiến Thiết đang dùng ống nhòm quan sát
cô”
Ái chà. Cô biết ngay lão già này có âm mưu mà. Bộ đồ đỏ chói lọi này quả nhiên
không mặc phí. Hắn nhìn cái là thấy cô ngay. Thẩm Nam Sơ xắn tay áo, bắt đầu
khởi động.
Hệ thống: “Ký chủ đại đại, cô định làm gì?”
Thẩm Nam Sơ: “Đào kho báu chứ làm gì!”
Hệ thống: “Thế chẳng phải tiện nghi cho lão già kia à?”
Thẩm Nam Sơ: “Tiện nghi của ký chủ ta dễ chiếm thế sao?”
Hệ thống: “. Trừ khi là yêu tinh chín mạng mới dám”
Hiện tại Thẩm Nam Sơ chưa rõ mục đích của Vương Kiến Thiết nên chưa tiện tóm
gọn. Phải thả dây dài câu cá lớn. Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc cô
dồn chó vào đường cùng. Chó cùng rứt giậu mà.
Thẩm Nam Sơ nhặt cành cây làm công cụ, tìm hết chỗ này đến chỗ khác để
đánh dấu. Ít nhất cũng phải hai ba chục chỗ. Đừng nhìn ít thế mà đủ cho Vương
Kiến Thiết đào mệt nghỉ. Tất nhiên, nếu hắn có bản lĩnh đào hết thì coi như Thẩm
Nam Sơ cô thua.
Hệ thống lặng lẽ quét qua các vị trí Thẩm Nam Sơ đánh dấu. Nó cảm thấy tối
nay có thể quay video cho ký chủ xem. Hệ thống thông minh chu đáo thế này chắc
chắn sẽ được khen thưởng.
..
Qua ống nhòm, Vương Kiến Thiết âm thầm ghi nhớ những vị trí Thẩm Nam Sơ
vừa đánh dấu. Lần trước cô tìm được bộ xương hoàn chỉnh nên hắn vẫn tin cô
có chút thực lực.
Đêm khuya thanh vắng. Vương Kiến Thiết nương theo ánh trăng lẻn lên núi. Xẻng
công binh trong tay hì hục đào. Hệ thống căn góc máy chuẩn xác vào Vương Kiến
Thiết và cái hố trước mặt hắn.
Một giây, hai giây, ba giây.
Sau hơn hai nghìn giây.
Vương Kiến Thiết mặt cắt không còn giọt máu, ngã ngồi xuống đất.
Xì xì xì.
Hai con rắn đang giao phối dựng nửa người lên, ánh mắt hung dữ.