Trở Thành Chị Dâu Góa Của Nam Chủ? Tôi Hắc Hóa Rồi

Trở Thành Chị Dâu Góa Của Nam Chủ? Tôi Hắc Hóa Rồi - Chương 70: Lão già này cũng có ngày hôm nay sao?



Chắc chắn là vừa rồi mình không cẩn thận làm kinh động đến chúng nó. Vất vả

lắm mới thoát khỏi sự tấn công của lũ rắn, Vương Kiến Thiết lau mồ hôi trán. Chỗ

vừa rồi để mai mang thuốc đuổi rắn đến rồi tính tiếp!

Vương Kiến Thiết đi đến vị trí đánh dấu thứ hai. Vị trí này nằm sau một cái cây.

Hắn đứng trước cây, ngồi xổm ở dốc, cẩn thận quan sát xung quanh. Hệ thống

tìm góc quay đẹp, bắt đầu ghi hình. Đảm bảo tấm ảnh lần này sẽ lan truyền mạnh

mẽ.

Lần này Vương Kiến Thiết cẩn thận hơn, cẩn thận từng li từng tí. Xác định chỗ

này không có rắn rết gì, hắn mới bắt đầu đào. Lúc đầu hắn đào rất nhẹ nhàng, sợ

làm kinh động đến con vật nhỏ nào đó. May mắn là run rẩy suốt mười phút không

có chuyện gì xảy ra, hắn mới yên tâm mạnh dạn đào tiếp.

Đào khoảng mười phút, xẻng của Vương Kiến Thiết chạm vào vật cứng. Hắn

dùng sức một chút, cái xẻng xuyên qua. Bên dưới chắc chắn có đồ. Mặt hắn lộ vẻ

mừng rỡ. Động tác tay càng lúc càng nhanh, sức lực càng lúc càng lớn.

Rắc!

Một tảng gỗ mục to tướng bị đào lên, kéo theo vô số bóng đen. Những bóng đen

đó lao thẳng vào mặt Vương Kiến Thiết. Cái gì thế này? Giây tiếp theo, Vương

Kiến Thiết cảm thấy mặt đau nhói. Hắn vội vàng gạt đi, tay cũng đau theo. Hóa ra

những bóng đen đó là từng con rết.

Vương Kiến Thiết phản xạ lùi lại theo bản năng. Lưng va vào cái cây phía sau.

Bộp!

Một vật màu đen rơi trúng vào lòng hắn. Hắn theo phản xạ ôm chặt lấy.

Vo ve vo ve.

Giây tiếp theo, vô số bóng đen lao vào mặt hắn.

Á.

Tiếng hét thê lương vang vọng núi rừng yên tĩnh. Chó trong thôn sủa inh ỏi. Mấy

nhà bật đèn sáng. Vương Kiến Thiết bị ong vò vẽ đuổi chạy trối chết, mãi đến

khi nhảy xuống sông mới thoát được.

Tách!

Cảnh tượng đặc sắc này đã bị hệ thống ghi lại.

..

Sáng hôm sau, Thẩm Nam Sơ vừa tỉnh dậy, hệ thống đã dâng lên video và ảnh

chụp đặc sắc. Cô xem qua loa vài cái rồi mất hứng. Chậc chậc chậc, thảm

thương thật đấy!

Thẩm Nam Sơ cảm thấy mình là một em bé vô cùng lương thiện, biết quan tâm

người khác. Cho nên hôm nay cô quyết định đi an ủi Vương Kiến Thiết một chút,

tiện thể kiếm ít điểm chán ghét.

Nhà Vương Kiến Thiết.

Mặt Vương Kiến Thiết sưng vù như cái bánh bao ngâm nước, đôi mắt híp lại

thành một đường chỉ, mở không ra, chỗ đỏ chỗ đen.

“Anh vừa bị ong đốt, vừa bị rết cắn, đi ăn trộm đấy à?” Ông lang Bát vừa gắp ngòi

ong trên mặt hắn vừa tò mò hỏi.

Vương Kiến Thiết lắc đầu. Hắn có muốn giải thích thì cái mồm sưng vều như hai

cây lạp xưởng cũng không mở ra nổi.

Ông lang Bát tiếp tục: “Anh xem, anh sắp làm ông nội rồi mà còn học đòi trẻ con

mười tuổi đi chọc tổ ong vò vẽ à?”

Vương Kiến Thiết khổ mà không nói nên lời.

“Chú em cứ yên tâm dưỡng thương, công việc tôi sẽ để ý giúp”

Trưởng thôn Vương Kiến Quốc dặn dò vài câu rồi rời đi. Vừa ra khỏi cửa, ông

không nhịn được bật cười. Lão già này cũng có ngày hôm nay sao? Đáng đời!

Cho chừa cái thói hôm nọ cười ông ngã xuống sông.

Thẩm Nam Sơ gặp Vương Kiến Quốc giữa đường.

“Bé Sơ, cháu đi thăm bí thư chi bộ đấy à?”

“Dạ?” Thẩm Nam Sơ thầm nghĩ, ông trưởng thôn này biết cô đi xem trò cười à?

“Mau đi xem đi! Bí thư ốm nặng lắm, nặng lắm đấy”

Lời nói của Vương Kiến Quốc chứa đầy sự hả hê. Thẩm Nam Sơ tinh ý, ngửi thấy

mùi hóng hớt.

Cô gật đầu: “Trưởng thôn yên tâm, cháu đi an ủi bí thư ngay đây. Bí thư vì thôn

Vương Gia mà lao tâm khổ tứ, giờ đổ bệnh, là thành viên của thôn, cháu có nghĩa

vụ và trách nhiệm đi thăm. Các người khác trong thôn cũng thế ạ”

Cô cố ý nhấn mạnh câu cuối. Vương Kiến Quốc hiểu ngay, cười đắc ý như con

cáo già.

roi/chuong-70-lao-gia-nay-cung-co-ngay-hom-nay-saohtml]

“Vẫn là đồng chí Thẩm chu đáo, tôi đi bảo mọi người đến thăm bí thư ngay đây”

“Trưởng thôn anh minh”

..

Khi Thẩm Nam Sơ thong thả đi đến gần nhà Vương Kiến Thiết, đã có vô số dân

làng đi qua cô.

“Nghe nói gì chưa? Bí thư chi bộ vì thôn mình mà ốm nặng đấy”

“Thật hay giả? Thế tôi phải đi xem sao”

“Trưởng thôn chính miệng nói mà, còn giả được à?”

..

Khi Thẩm Nam Sơ đến nhà Vương Kiến Thiết, trong sân đã đứng chật ních người.

Mọi người vẻ mặt đau khổ, như đang cố nén điều gì đó.

Trong nhà chính, Vương Kiến Thiết ngồi giữa, ông lang Bát đang bôi thuốc. Ông

lang Bát cũng thích hóng chuyện, thỉnh thoảng lại buôn vài câu với đám đông.

Vương Kiến Thiết ngồi trên đống lửa. Lúc này hắn chẳng khác gì con khỉ bị người

ta vây xem.

Thấy Thẩm Nam Sơ, Vương Kiến Thiết muốn đứng dậy.

“Đừng động đậy” Ông lang Bát ấn vai hắn xuống.

Nếu không phải tại con ranh này, hắn có bị ong đốt, rết cắn không? Vương Kiến

Thiết đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Thẩm Nam Sơ. Ánh mắt oán độc qua khe mắt hẹp

trừng trừng nhìn cô.

Dù đã xem video hệ thống quay, nhưng khi tận mắt nhìn thấy Vương Kiến Thiết

sưng vù, Thẩm Nam Sơ vẫn không nhịn được.

“Phụt” một tiếng bật cười.

“Xin lỗi, tôi cười điểm thấp quá, không nhịn được”

Tiếng cười này khiến tất cả mọi người có mặt đồng loạt vỡ trận.

Ha ha ha.

[Điểm Chán Ghét +44]

[Điểm Chán Ghét +74]

Thẩm Nam Sơ cười tươi rói, giọng nói chân thành:

“Bí thư, chú bị bao nhiêu con ong đốt thế này? Sao mặt sưng to gấp đôi thế kia?”

Ông lang Bát buôn chuyện: “Tôi gắp được 14 cái ngòi rồi, chắc cái mặt to này còn

phải 20-30 cái nữa. Cả đời tôi lần đầu tiên gắp nhiều ngòi ong thế này đấy”

Thẩm Nam Sơ kinh ngạc há hốc mồm:

“Bí thư, chú phạm lỗi gì lớn lắm à? Mới bị ong đốt thành đầu heo thế này?”

Vương Kiến Thiết tức muốn chết. Chẳng phải do mày quậy sao? Nếu không

phải tại mày, tao có ra nông nỗi này không? Nhưng hắn không thể nói ra. Tức

chết hắn mất.

[Điểm Chán Ghét +6]

[Điểm Chán Ghét +66]

Thẩm Nam Sơ cười tít mắt:

“Cháu biết rồi, chắc chắn bí thư đi leo cây nên mới chọc phải tổ ong”

[Điểm Chán Ghét +99]

Vương Kiến Thiết sụp đổ. Leo cây cái con khỉ. Ông đây bốn năm chục tuổi đầu rồi

còn leo cây như khỉ à?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.