“Bé Sơ, cháu muốn mua thỏ à?”
“Chú của cháu có đấy, không cần mua đâu”
Thím Hoa Lan lau tay vào tạp dề. “Cháu muốn mấy con? Để thím bắt cho”
Ầm!
Vương Kiến Quốc cảm thấy trời sập. Ông lén lút nuôi mấy con thỏ dễ dàng lắm
sao? Bà vợ này sao lại là cái loa phóng thanh thế hả?
“Chú nuôi mấy con ạ?” Thẩm Nam Sơ nhìn ông đầy ẩn ý.
“Mười con. Chú cháu nuôi thỏ mát tay lắm, con nào cũng béo múp!”
Thỏ cưng của ông không giữ được rồi.
“Thím. thím mày nói đúng đấy, thỏ béo lắm!” Mỗi chữ nói ra, tim Vương Kiến
Quốc lại rỉ máu.
Thẩm Nam Sơ hứng thú thật sự: “Thỏ ở đâu ạ? Cho cháu xem với”
“Đi, thím dẫn cháu đi xem trộm”
Thím Hoa Lan đưa cái bát không cho chồng, hớn hở dẫn cô đi. Vương Kiến Quốc
ôm bát, đau khổ đi theo sau.
Thỏ được nuôi ở chuồng dựng tạm sau vườn rau. Đám thỏ con đang gặm cỏ vui
vẻ, không biết nguy hiểm sắp đến. Thẩm Nam Sơ đứng trước lồng sắt, nhìn chằm
chằm như hổ đói. Đây là thỏ nhà bình thường, nhiều thịt, lông ngắn và dày. Muốn
thu hoạch nhiều lông phải là thỏ Angora mới được. Tiếc là giống thỏ này giờ còn
ở nước ngoài, chưa du nhập vào.
Cô mở giao diện đổi đồ. Một ổ thỏ Angora con, 1000 điểm chán ghét. Thẩm Nam
Sơ trầm mặc. Cũng được!
“Hệ thống, sao thỏ con Angora mà đắt thế?”
“Ký chủ đại đại, giá vẫn thế mà?”
“Vừa nãy ta đổi bánh bao thấy có 600 điểm thôi mà”
Hệ thống kiểm tra lại: “Hết giờ giảm giá rồi”
Thẩm Nam Sơ: “”
“Ký chủ yên tâm, tôi gia hạn giảm giá cho cô ngay đây”
“Khoan đã, giảm giá là quay ngẫu nhiên à?”
“Đúng vậy”
“Tay mi thối quá, quay được có giảm 40%, để ta tự quay”
“Được thôi”
Thẩm Nam Sơ xoa tay, đập vào nút quay. Cô luôn là vua may mắn. Lần này nhất
định quay được giảm 90%. Nếu được thế cô sẽ mua sắm thả ga.
Giây tiếp theo, con số dừng lại ở số 9.
【 Giảm 10% 】
Thẩm Nam Sơ: “”
Hệ thống: “”
“Ký chủ đại đại, hay là quay lại lần nữa?” Hệ thống nịnh nọt đề nghị gian lận.
“Thôi, việc nhỏ này để mi làm đi!” Thẩm Nam Sơ từ chối.
roi/chuong-72-sao-chu-di-duong-khong-phat-ra-tieng-dong-thehtml]
Một giây sau.
“Ký chủ đại đại, quay xong rồi, giảm 40%”
Thẩm Nam Sơ: “”
Chẳng lẽ dạo này cô xui xẻo thật? Thẩm Nam Sơ hoài nghi nhân sinh.
..
Vương Kiến Quốc thấy Thẩm Nam Sơ nhìn chằm chằm đám thỏ, tim nát tan tành.
Cuối cùng cô cũng lên tiếng:
“Chú thím, cháu muốn hai con kia”
Vương Kiến Quốc nhìn theo tay cô chỉ. Hai con trông to xác nhưng thực ra gầy
nhất đàn. Ông do dự một chút rồi nén đau nhường nhịn:
“Bé Sơ, hay cháu lấy hai con này đi! Hai con này nhiều thịt hơn. Hai con kia toàn
lông thôi, chả có thịt đâu”
Thẩm Nam Sơ cười lắc đầu: “Không, cháu chỉ lấy hai con đó thôi”
Chỉ có hai con đó sinh ra “thỏ con” mới có khả năng lông dài hơn chút, giống thỏ
Angora hơn. Hơn nữa đã có một con cái rồi. Như vậy, sau này cô lôi thỏ con từ hệ
thống ra sẽ không bị lộ liễu.
“Hai con này chả có thịt đâu” Vương Kiến Quốc thấy cô tha cho mấy con thỏ béo
của mình, trong lòng lại thấy hụt hẫng. “Cháu muốn chúng nó thật à?”
“Vâng, chúng nó đấy ạ”
Vương Kiến Quốc khó chịu: “Cháu định xào hay hầm?”
Thím Hoa Lan ước lượng thỏ: “Hai con này không đủ dính răng đâu”
“Á, thím Lan, cháu không lấy về ăn”
“Không ăn thì lấy làm gì?” Vương Kiến Quốc hỏi ngay.
“Cháu xem có thể gây giống ra thỏ lông dài hơn không” Thẩm Nam Sơ nói thẳng
mục đích. “Cháu thấy quanh thôn mình toàn cỏ thỏ thích ăn, nếu nuôi thỏ, chẳng
phải chúng ta có thể làm ra len lông thỏ sao?”
Len lông thỏ? Đồ quý giá thế á? Vương Kiến Quốc kinh ngạc há hốc mồm. Hồi lâu
sau, ông bắt hết thỏ trong lồng ra.
“Bé Sơ, cháu mang hết về đi. Nghiên cứu cho kỹ vào. Không đủ cứ bảo chú, chú
kiếm thêm cho”
Thẩm Nam Sơ nhìn đám thỏ béo, khó khăn lắc đầu. Cô cũng muốn mang về hết
lắm! Nhưng không ai biết nấu! Thôi, để lần sau! Lần sau nhất định sẽ quang minh
chính đại đến ăn thịt thỏ. Ừm! Cuối cùng cô xách rổ đựng hai con thỏ còi đi về.
..
Trong nhà.
Bùi Chính Năm đang chẻ củi. Trời nóng quá, anh cởi trần. Cả buổi sáng anh chỉ
chẻ củi. Từ lúc mẹ anh chuyển hết đồ của anh vào phòng Thẩm Nam Sơ, bắt hai
người ngủ chung phòng, anh cứ nghĩ đến chuyện đó là đầu óc lại hiện lên mấy
hình ảnh cũ. Anh đành chẻ củi để bớt suy nghĩ lung tung. Tiếc là củi chất đầy
tường mà hình ảnh trong đầu vẫn không bay đi.
Tiếp tục chẻ! Bùi Chính Năm vung rìu, cơ bắp cuồn cuộn, mồ hôi chảy ròng ròng
trên cơ ngực, cơ bụng tám múi, biến mất ở đường nhân ngư.
Thẩm Nam Sơ không ngờ về nhà lại thấy cảnh “sắc đẹp thay cơm” này. Không hổ
là nam chính, body đỉnh của chóp. Cô ôm rổ đứng ngắm. Ở thế giới của cô, đàn
ông toàn như gà luộc trắng ởn. Muốn thấy body thế này phải tốn bao nhiêu tiền
mới được.
Có lẽ ánh mắt cô quá nóng bỏng, Bùi Chính Năm chú ý đến sự hiện diện của cô.
“Hi ~” Cô vẫy tay chào hào phóng.
Bùi Chính Năm sững sờ một giây, giây thứ hai vứt rìu, vơ vội áo mặc vào. Lần này
không chỉ tai đỏ mà mặt cũng đỏ bừng.
“Sao cô đi đường không phát ra tiếng động thế?”
“Hả?” Cô chỉ vào mình. “Tôi á?”