Trở Thành Chị Dâu Góa Của Nam Chủ? Tôi Hắc Hóa Rồi

Trở Thành Chị Dâu Góa Của Nam Chủ? Tôi Hắc Hóa Rồi - Chương 73: Anh không phải là ngay cả hôn môi cũng không biết đấy chứ?



“Sau này đi đường nhớ phát ra tiếng nhé. Người dọa người chết người đấy”

Bùi Chính Năm kéo áo, ngồi xuống xếp củi cho ngay ngắn.

Thẩm Nam Sơ chớp mắt, nghiêng đầu thắc mắc:

“Anh không phải lính trinh sát sao? Sao tôi về mà anh không nghe thấy?”

Bùi Chính Năm suýt làm rơi thanh củi. Anh có thể nói là đang mải nghĩ về cô

không? Không thể!

“Tôi đang suy nghĩ công việc”

“Ồ!”

Thẩm Nam Sơ miễn cưỡng tin. Nhưng sáng sớm chẻ lắm củi thế, đúng là rảnh

thật. Nhân tiện anh đang ở đây.

“Anh dùng chỗ củi này đóng cho tôi cái chuồng thỏ và chuồng gà nhé! À đúng rồi,

làm thêm cái ổ cho Than Nắm nữa”

Cô dúi cái rổ vào lòng anh.

“Đây là thỏ tôi mới xin được ở nhà trưởng thôn, anh tiện thể chăm sóc luôn nhé.

Hai con này quan trọng lắm đấy, trông coi cẩn thận cho tôi”

Dặn dò một tràng xong, cô đi về phòng. Mệt quá, phải ngủ một giấc đã.

Cạch! Tiếng đóng cửa làm Bùi Chính Năm hoàn hồn. Quà anh còn chưa tặng mà!

Thôi, đợi cô ngủ dậy vậy. Anh cam chịu để rổ sang một bên, bắt đầu làm việc theo

chỉ đạo.

Bước vào phòng, Thẩm Nam Sơ nhận ra ngay sự thay đổi. Trên giường có thêm

một bộ chăn gối màu đỏ. Chăn gối của cô cũng bị đổi sang màu đỏ. Không cần

hỏi cũng biết bộ kia là của Bùi Chính Năm. Đã đăng ký kết hôn, là vợ chồng hợp

pháp, ngủ chung phòng chung giường là chuyện hợp lý.

Thẩm Nam Sơ thay đồ ngủ, nằm xuống. Vươn vai một cái, cô ôm gối của Bùi

Chính Năm, ngủ say sưa.

..

Buổi tối.

Cơm tối do Bùi Chính Năm nấu. Thẩm Nam Sơ không kỳ vọng gì nhiều. Dù sao

tay nghề anh cô cũng nếm rồi, chỉ hơn mẹ Bùi tí xíu. Ngồi vào bàn, cô đã bắt đầu

tính xem đêm nay ăn gì.

Ủa? Có mùi cá chua ngọt. Ăn đêm cá chua ngọt cũng được nhỉ?

Vừa quyết định xong, cô ngồi thẳng dậy. Khoan đã, sao trong nhà lại có mùi cá

chua ngọt? Còn cả mùi chân giò hầm tương nữa?

Bùi Vân Tịch và Bùi Vân Chu bê thức ăn lên, mắt Thẩm Nam Sơ sáng rực.

“Anh cô nấu à?”

“Vâng!” Hai đứa nuốt nước miếng. “Anh Hai ở đơn vị làm gì không biết mà tay

nghề đỉnh thật. Thơm hơn mẹ nấu”

Không chỉ cặp song sinh mà cả nhà đều ngạc nhiên. Bùi Chính Năm ngồi xuống,

nhận được 7 ánh mắt nóng bỏng.

“Ông bà, bố mẹ, ăn cơm thôi!”

Anh bình thản gắp cho Thẩm Nam Sơ miếng cá ít xương nhất.

“Nếm thử xem, vị thế nào?”

roi/chuong-73-anh-khong-phai-la-ngay-ca-hon-moi-cung-khong-biet-day-chuhtml]

“Được” Thẩm Nam Sơ nếm thử. Cô nheo mắt thỏa mãn. Vị này, so với tiệm cơm

quốc doanh cũng một chín một mười. Không ngờ Bùi Chính Năm có năng khiếu

nấu nướng. Trong đầu cô đã hiện lên thực đơn bữa sau.

“Ngon”

Bùi Chính Năm thả lỏng người. Gương mặt cương nghị thoáng chút đắc ý. Đã bảo

anh nấu ngon mà!

“Anh Hai, may mà anh đi bộ đội chứ không đi làm đầu bếp, không thì tiệm cơm

quốc doanh sập tiệm mất” Bùi Vân Chu nịnh nọt.

“Chị dâu, anh em lên được phòng khách xuống được nhà bếp, chị hài lòng

không?” Bùi Vân Tịch trêu.

“Hài lòng” Thẩm Nam Sơ gật đầu nghiêm túc. “Sáng mai có bánh ngô rau hẹ,

cháo kê nữa thì tôi càng hài lòng hơn”

“Được” Bùi Chính Năm gật đầu. Món này dễ, anh biết làm.

Thấy con trai biết thương vợ, mẹ Bùi và bà nội cười vui vẻ. Bữa cơm diễn ra rất

vui vẻ.

Đến giờ đi ngủ.

Bùi Chính Năm không vui nổi nữa. Không phải không vui, mà là căng thẳng.

Đúng, là căng thẳng. Câu giờ mãi đến người cuối cùng đi tắm, anh đành lê bước

nặng nề về phòng.

Thẩm Nam Sơ tối nay gội đầu, ngồi vắt chân trên ghế bập bênh, vừa phe phẩy

quạt vừa hong tóc. Bùi Chính Năm vừa vào đã thấy mắt cá chân và ngón chân

trắng nõn của cô. Anh khựng lại, rồi đi về phía giường. Một cái quạt chặn đường

anh.

“Anh quạt tóc cho tôi chút đi”

Thẩm Nam Sơ dúi quạt vào tay anh, yên tâm nhắm mắt nghỉ ngơi. Tay cô mỏi nhừ

rồi.

Bùi Chính Năm im lặng đứng bên cạnh, cẩn thận nâng mái tóc đen dài, nhẹ nhàng

quạt. Gió chỉ thổi vào tóc, tránh phần đầu. Thẩm Nam Sơ mỉm cười. Rất chu đáo.

Lần đầu sấy tóc cho người khác, Bùi Chính Năm hơi lóng ngóng. Vừa sợ làm đau

cô, vừa sợ gió thốc vào đầu. Vất vả lắm mới làm khô tóc cho cô. Chưa kịp thở

phào thì anh bắt gặp đôi mắt sáng long lanh.

Thẩm Nam Sơ mở mắt từ lúc nào, nằm trên ghế nhìn anh chằm chằm. Ánh đèn

vàng bao phủ khuôn mặt cô, càng thêm nhu mì. Lông mi rủ xuống tạo bóng mờ,

đôi môi đỏ mọng như trái anh đào chín, mời gọi người hái. Yết hầu Bùi Chính

Năm chuyển động. Không biết có phải do nóng không mà mồ hôi chảy ròng ròng

trên trán.

Tách!

Rơi xuống má Thẩm Nam Sơ.

Khóe môi cong lên, cô cười. Nụ cười rạng rỡ như hoa hồng nở rộ. Bùi Chính Năm

đứng hình. Đồ ngốc.

Giây tiếp theo, Thẩm Nam Sơ vòng tay ôm cổ anh. Da thịt chạm nhau, Bùi Chính

Năm cảm thấy người mình bốc hỏa. Ngẩng đầu lên, môi đỏ của cô áp vào môi

mỏng của anh.

Rắc!

Có thứ gì đó vỡ vụn.

Thẩm Nam Sơ chạm nhẹ rồi tách ra. Đôi mắt quyến rũ ánh lên vẻ trêu chọc.

“Bùi Chính Năm, anh không phải là ngay cả hôn môi cũng không biết đấy chứ?”

“Nói bậy, sao tôi lại không biết?”

Bàn tay to của anh ôm chặt eo cô, cúi đầu xuống.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.