Trở Thành Chị Dâu Góa Của Nam Chủ? Tôi Hắc Hóa Rồi

Trở Thành Chị Dâu Góa Của Nam Chủ? Tôi Hắc Hóa Rồi - Chương 133: Tôi dạo này eo không tốt lắm, hơi bị thoát vị



Xưởng thôn Vương Gia thôn làm ăn khí thế ngất trời, cùng lúc đó, một cuộc họp

vô cùng quan trọng tại Quân khu Đại Liêu cũng đang diễn ra khí thế hừng hực.

Cửa sổ phòng họp đóng chặt, nhưng không ngăn được tiếng thảo luận kịch liệt

bên trong, ngẫu nhiên còn có thể nghe được tiếng chén trà đặt mạnh lên bàn.

Bùi Chính Năm lúc này ngồi trong phòng họp Quân khu Đại Liêu, lưng thẳng tắp,

hai tay đặt trên đầu gối.

Quân trang của anh được ủi phẳng phiu không chút cẩu thả, cúc áo cổ cài kín mít,

biểu hiện sự coi trọng của anh đối với cuộc họp lần này.

Trong phòng họp khói thuốc lượn lờ, vài vị nghiện thuốc lá không ngừng nhả

khói, làm không khí trở nên vẩn đục.

Bùi Chính Năm bất động thanh sắc điều chỉnh nhịp thở, ánh mắt trước sau tập

trung vào Tư lệnh viên đang phát biểu.

Cuộc họp lần này nhằm vào vấn đề quặng mỏ được phát hiện ở Vương Gia thôn,

cùng với vấn đề đặc vụ địch. Trên tường, bản đồ tác chiến dùng bút chì đỏ xanh

đánh dấu chi chít, mấy vị trí mấu chốt còn găm đinh mũ nhiều màu.

Tham gia hội nghị đều là các cấp lãnh đạo của thành phố Đại Liêu, có sĩ quan cao

cấp quân khu, cũng có quan chức chính quyền địa phương.

Bọn họ ngồi vây quanh một cái bàn họp hình trứng khổng lồ, trước mặt mỗi người

đều bày túi hồ sơ dày cộp và chén trà nóng hổi.

Bùi Chính Năm với tư cách là Đại đội trưởng, vốn dĩ không có tư cách tham gia

loại hội nghị quyết sách như thế này.

Chỗ ngồi của anh nằm ở phía ngoài cùng bàn họp, cơ hồ dán sát vào tường.

Nhưng mà, ai bảo người nhà Bùi Chính Năm lợi hại chứ! Còn cưới được cô vợ lợi

hại nữa.

Lần này chuyện quặng mỏ ở Vương Gia thôn cùng đặc vụ địch đều là do anh

cùng vợ anh phát hiện.

Manh mối quan trọng, cũng là do người tìm được.

Cuối cùng bắt giữ đặc vụ địch, cũng là người lập công lớn.

Những công tích này làm tên tuổi anh vang dội trong quân khu, ngay cả Chủ

nhiệm bộ chính trị ngày thường ít khi nói cười thấy anh cũng sẽ gật đầu chào hỏi.

Tư lệnh Quân khu Đại Liêu Đường Kiếm nhìn về phía Bùi Chính Năm, ánh mắt

mang theo tán thưởng cùng kiêu ngạo.

Đường tư lệnh đã hơn 60 tuổi, tóc mai hoa râm, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén như

chim ưng.

Ông nhẹ nhàng gõ mặt bàn, phòng họp lập tức an tĩnh lại, ngay cả tiếng lật giở

văn kiện cũng biến mất.

“Chư vị, nếu phương án xử lý sự việc lần này đã có kết quả, như vậy mục tiêu

cuộc họp của chúng ta đã hoàn thành”

Giọng Đường tư lệnh trầm ổn hữu lực, vang vọng trong phòng họp.

Ông nhìn quanh một vòng, ánh mắt dừng lại trên mặt mỗi người, cuối cùng dừng

ở Bùi Chính Năm:

“Tiếp theo, tôi muốn tuyên bố một việc”

Theo lời Đường Kiếm vừa dứt, tim Bùi Chính Năm như nhảy lên cổ họng.

Anh có thể cảm giác được tim mình đập nhanh, lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi.

Rốt cuộc cũng tới rồi sao?

Bùi Chính Năm không chớp mắt nhìn chằm chằm Đường tư lệnh.

“Trong quá trình phát hiện khu mỏ và truy bắt đặc vụ địch lần này, đồng chí Bùi

Chính Năm của quân khu ta biểu hiện ưu tú, có thể nói là tấm gương cho mọi

người”

Lời Đường tư lệnh làm trong phòng họp vang lên một trận nghị luận thấp giọng.

Vài vị sĩ quan cao cấp trao đổi ánh mắt, có người gật đầu tán đồng, có người như

suy tư vuốt cằm.

Đường Kiếm nhìn Bùi Chính Năm, trong mắt mang theo khen ngợi:

“Đồng chí Bùi Chính Năm, qua thảo luận tập thể của Đảng ủy quân khu đã thông

qua, quyết định thăng chức cho đồng chí, bổ nhiệm đồng chí làm Đoàn trưởng

Đoàn 5.”

Những lời này như một hòn đá ném vào mặt hồ yên ả, kích khởi tầng tầng gợn

sóng.

Tiếng nghị luận trong phòng họp càng lớn hơn, có người kinh ngạc hít vào một

hơi, có người nhịn không được nhỏ giọng cảm thán “Trẻ tuổi như vậy”.

“Lần thăng chức này, là sự đền đáp cho nỗ lực trong quá khứ của đồng chí, càng

là sự sắp xếp quan trọng dựa trên toan tính chiến lược lâu dài của tổ chức.

Cương vị mới ý nghĩa trách nhiệm mới, hy vọng đồng chí có thể cống hiến nhiều

sức lực hơn nữa cho công cuộc xây dựng hiện đại hóa quân khu, không làm nhục

sứ mệnh quân nhân”

Lời Đường tư lệnh nói năng có khí phách, mỗi từ đều nện mạnh vào tim Bùi Chính

Năm.

Đoàn quân số 5 là đoàn đội mới được biên chế lại của Quân khu Đại Liêu, là đoàn

đội nòng cốt quan trọng.

Bùi Chính Năm trẻ tuổi như vậy đã gánh vác trọng trách này, là sự tán thành quan

trọng của quân đội đối với anh.

Anh cảm thấy nhiệt huyết dâng trào, gương mặt nóng lên, nhưng tu dưỡng quân

nhân làm anh vẫn duy trì sự trấn định bề ngoài.

“Mời lãnh đạo và tổ chức yên tâm!”

Bùi Chính Năm đứng lên, thẳng tắp chào theo kiểu quân đội.

“Tôi nhất định không phụ sự tín nhiệm, ở cương vị mới tận tụy làm tròn trách

nhiệm, phục tùng mệnh lệnh, đoàn kết đồng chí, nắm chắc công tác thật chặt chẽ,

dùng hành động thực tế báo đáp sự bồi dưỡng của tổ chức!”

Giọng anh to rõ kiên định, vang vọng trong phòng họp.

Đường tư lệnh vừa lòng gật đầu, ý bảo anh ngồi xuống. Cuộc họp tiếp tục tiến

hành, thảo luận một ít hạng mục công việc khác.

..

Chờ cuộc họp kết thúc, Bùi Chính Năm bước nhanh ra khỏi phòng họp, anh một

phen kéo lại Trưởng ban Hậu cần Ngô Minh Huy đang chuẩn bị rời đi.

Ngô Minh Huy là một người trung niên dáng người hơi béo, quân trang mặc trên

người ông có chút căng, nhưng đôi mắt sáng ngời có thần, vừa nhìn liền biết là

người khôn khéo tháo vát.

“Trưởng ban Ngô, tôi muốn nói với anh chút chuyện” Bùi Chính Năm hạ giọng,

đồng thời nhìn quanh bốn phía, bảo đảm không ai chú ý tới bọn họ nói chuyện.

“Chuyện gì?”

Ngô Minh Huy đẩy mắt kính trên mũi, đôi mắt sau thấu kính hiện lên tia nghi hoặc.

Ông nhớ phía mình hình như không có công việc gì liên quan đến Bùi Chính Năm.

“Tôi muốn xin nhà ở khu gia đình”

Bùi Chính Năm nói thẳng, giọng tuy bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt lập lòe ánh

sáng mong chờ.

Đi tới đi lui nhiều người như vậy, Bùi Chính Năm cũng chẳng màng ngượng

ngùng.

Ngô Minh Huy lúc này mới phản ứng lại, trên mặt mang theo ý cười: “Cậu nhóc

này, trước kia không xin nhà, chính là vì đợi bây giờ sao?”

Ông vỗ vỗ vai Bùi Chính Năm, trong mắt tràn đầy trêu chọc.

Bùi Chính Năm gật đầu thừa nhận: “Vợ tôi thích ở chỗ rộng rãi một chút”

Khi nói lời này, khóe miệng anh không tự giác nhếch lên, trong ánh mắt toát ra

thần sắc ôn nhu.

“Cậu nhóc này, đúng là biết thương vợ” Trong mắt Ngô Minh Huy hiện lên tán

thưởng.

Lần trước lúc Thẩm Nam Sơ tới thăm người thân, Ngô Minh Huy đi công tác nên

không gặp.

Bất quá, ông nghe nói vợ Bùi Chính Năm lớn lên vô cùng xinh đẹp, so với nữ binh

đoàn văn công còn xinh đẹp hơn không biết bao nhiêu lần.

Nếu là ông, có cô vợ xinh đẹp như vậy, cũng sẽ cưng chiều hết mực.

“Đi, đến văn phòng tôi nói chuyện”

Ngô Minh Huy phất tay, dẫn Bùi Chính Năm đi về phía ban hậu cần.

“Vâng”

Bùi Chính Năm ngắn gọn đáp lại, nhưng bước chân rõ ràng nhẹ nhàng hơn rất

nhiều.

Anh chờ đợi ngày này đã lâu.

May mắn, ngày này không làm anh phải chờ quá lâu.

roi/chuong-133-toi-dao-nay-eo-khong-tot-lam-hoi-bi-thoat-vihtml]

Hai người vừa về tới văn phòng, liền gặp Lưu Binh đang chờ đã lâu.

Trên mặt Lưu Binh mang theo thần sắc nôn nóng.

Vừa thấy Bùi Chính Năm cùng Ngô Minh Huy đi cùng nhau, hắn liền như gặp đại

địch.

Hắn lần này tới chính là để xin nhà ở khu gia đình, vợ hắn vất vả lắm mới đồng ý

tới theo quân, ngàn vạn lần không thể để căn nhà tốt tuột mất.

“Trưởng ban Ngô, tôi rốt cuộc cũng đợi được anh”

Lưu Binh gật đầu với Bùi Chính Năm, rồi chen thẳng tới bên cạnh Ngô Minh Huy,

động tác nhanh nhẹn như khỉ.

“Phó đại đội Lưu, cậu tìm tôi có chuyện gì?”

Ngô Minh Huy tò mò hỏi, một bên móc chìa khóa mở cửa văn phòng.

“Tôi muốn tới xin nhà ở cho người nhà”

Lưu Binh nhanh chóng nói rõ mục đích, đôi mắt không ngừng liếc về phía Bùi

Chính Năm, như là đang phòng bị cái gì.

Ngô Minh Huy nhìn Bùi Chính Năm, rồi nhìn Lưu Binh:

“Hai người các cậu thương lượng trước rồi hả? Đồng thời tới tìm tôi xin nhà”

Ông cười lắc đầu, ý bảo hai người vào văn phòng nói chuyện.

Cái gì?

Lưu Binh chỉ cảm thấy bầu trời sụp đổ.

Bùi Chính Năm cũng tới xin nhà.

Thế này nhà tốt không phải bị cướp mất sao?

Hắn hiện tại chỉ là cái Phó đại đội trưởng, sao so được với người ta là Đại đội

trưởng chính quy chứ?

Lưu Binh còn chưa biết chuyện Bùi Chính Năm đã được điều làm Đoàn trưởng.

Không được.

Đến trước được trước.

Hắn ở văn phòng chờ trước cơ mà. Thế nào cũng nên để hắn chọn trước.

Vì thế, chờ Ngô Minh Huy vào văn phòng, Lưu Binh dùng một cú hích mông đẩy

về phía Bùi Chính Năm, Bùi Chính Năm lùi lại một bước, Lưu Binh thuận thế đi

trước vào văn phòng.

“Xin lỗi nhé! Đại đội trưởng Bùi, tôi dạo này eo không tốt lắm, hơi bị thoát vị”

Lưu Binh làm bộ làm tịch xoa xoa eo, trên mặt mang theo vẻ xin lỗi giả tạo.

Bùi Chính Năm: “”

Anh nhướng mày, không nói gì, nhưng trong ánh mắt hiện lên một tia buồn cười.

Ngô Minh Huy giới thiệu tình hình nhà ở khu gia đình cho cả Bùi Chính Năm và

Lưu Binh.

Ông lấy từ trong ngăn kéo ra một tấm bản đồ vẽ tay, trải lên bàn.

Trên bản đồ đánh dấu chi tiết từng tòa kiến trúc trong khu gia đình, thậm chí còn

có mô tả đơn giản về hoàn cảnh xung quanh.

Ấn theo cấp bậc hiện tại của hai người, có thể được phân phối một căn hai phòng

một sảnh hoặc là ba phòng một sảnh, chỉ là Lưu Binh được căn nhỏ hơn, Bùi

Chính Năm được căn lớn hơn.

Nhà lầu chỉ có thể chọn hai phòng một sảnh, nhà trệt thì lại có thể chọn ba phòng

một sảnh.

“Nếu chọn nhà lầu thì hiện tại có một căn hướng khá tốt”

Ngón tay thô của Ngô Minh Huy chỉ chỉ trên bản đồ, chỉ vào một tòa nhà lầu có

đánh dấu ngôi sao năm cánh màu đỏ.

Không thể không nói, nơi Ngô Minh Huy đề cử xác thật là chỗ tốt, nằm ở trung

tâm khu gia đình, ánh sáng tốt, tầm nhìn thoáng đãng, khoảng cách đến nhà ăn

và trung tâm hoạt động đều rất gần.

Lưu Binh liếc mắt một cái liền ưng ý: “Được được, Trưởng ban Ngô, tôi chọn chỗ

này”

Hắn gấp không chờ nổi nói, sợ bị người cướp trước.

Bùi Chính Năm không nói gì, ánh mắt anh đảo quanh trên bản đồ, như đang tìm

kiếm gì đó.

Ngô Minh Huy không nghĩ tới Lưu Binh xuống tay nhanh như vậy, ông nhìn Bùi

Chính Năm đang trầm mặc:

“Phía sau còn có một ít phòng ở, đều cũng không tồi, Phó đại đội Lưu, cậu xác

định không xem thêm sao?”

“Cảm ơn Phó đại đội Lưu nhắc nhở, tôi không xem nữa. Vừa rồi căn kia tương đối

hợp mắt tôi”

Lưu Binh đã sớm hỏi thăm rõ ràng tình hình trong khu gia đình.

Căn nhà lầu này là căn tốt nhất trong số những căn còn trống hiện nay.

Hắn chắc chắn vợ hắn nhìn sẽ thích.

Hạ miệng trước thì được ăn trước.

Nếu Bùi Chính Năm tranh với hắn, hắn sẽ học theo vợ hắn, vừa khóc thảm nhị

nháo tam thắt cổ.

Đến nỗi thể diện, Lưu Binh cảm thấy trước lợi ích, chút thể diện ấy không đáng

nhắc tới.

Lưu Binh ngẩng đầu ưỡn ngực, chờ Bùi Chính Năm tranh đấu với hắn một phen,

hắn hảo thi triển sách lược của mình.

Ngô Minh Huy cũng nhìn về phía Bùi Chính Năm.

Tầm mắt Bùi Chính Năm vẫn như cũ đặt trên bản đồ, không có chút phản ứng

nào.

Chẳng lẽ, Bùi Chính Năm nhận được tin tức, biết phía sau còn có phòng tốt hơn,

cho nên mới không tranh với hắn sao?

Trong đầu Lưu Binh dâng lên thuyết âm mưu.

Rốt cuộc theo hắn hiểu biết, trong khu gia đình chỉ có căn này là tốt nhất.

“Trưởng ban Ngô, anh còn căn nào khác muốn giới thiệu không?”

Bùi Chính Năm không nóng nảy, giọng bình tĩnh như đang thảo luận thời tiết hôm

nay.

“Có”

Ngô Minh Huy tiếp tục giới thiệu, ngón tay di chuyển trên bản đồ.

“Trong nhà lầu còn có hai căn hộ”

Ông chỉ vào hai chỗ đánh dấu bên cạnh bản đồ:

“Các cậu xem nơi này. Một căn là tầng cao nhất, một căn là tầng một……”

Hai căn còn lại mặc kệ nhìn thế nào, đều không bằng căn đầu tiên vừa rồi.

Tầng cao nhất mùa hè nóng mùa đông lạnh, tầng một ẩm ướt âm u, hơn nữa đều

nằm ở rìa khu gia đình, khoảng cách tới các tiện ích chính rất xa.

Lúc này Lưu Binh rốt cuộc cũng đặt được trái tim vào trong bụng.

Hắn sợ Bùi Chính Năm thay đổi chủ ý:

“Trưởng ban Ngô, tôi cứ chọn căn vừa rồi, nói cái gì cũng không đổi”

Hắn ngữ khí chém đinh chặt sắt, như sợ người ta đổi ý.

Khóe miệng Ngô Minh Huy co giật.

Cậu chọn chính là căn tốt nhất, đương nhiên chọn cái gì cũng không đổi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.