Hai người này cùng nhau chọn nhà, chỉ có một căn là tốt nhất, vậy tương đối
phiền toái.
Ngô Minh Huy nhìn Bùi Chính Năm, lại nhìn Lưu Binh.
Nếu Bùi Chính Năm cũng ưng ý căn này, kia ông sẽ đau đầu lắm đây.
“Đoàn trưởng Bùi, cậu thấy thế nào?”
Ngô Minh Huy thử tính hỏi, ngón tay gõ nhẹ trên bản đồ.
Cái gì?
Đoàn trưởng Bùi?
Bùi Chính Năm thăng chức?!
Lưu Binh chỉ cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh.
Miệng hắn không tự giác há hốc, mắt trừng to như chuông đồng.
Nếu Bùi Chính Năm thăng làm Đoàn trưởng, mà hắn lại đang tranh nhà với Bùi
Chính Năm, nhỡ không được nhà thì thôi, đắc tội với Bùi Chính Năm thì hỏng bét.
Trước kia cùng cấp, Lưu Binh tuy rằng là phó, gan cũng đủ lớn.
Hiện tại, Bùi Chính Năm là Đoàn trưởng, hắn chỉ là cái Phó đại đội trưởng.
Điên rồi hắn mới dám kiêu ngạo giống như trước.
Vợ ơi, xin lỗi nhé.
Lưu Binh thầm xin lỗi trong lòng, kéo khóe miệng cứng đờ, lộ ra một nụ cười còn
khó coi hơn khóc.
“Đoàn trưởng Bùi, nếu ngài cũng thích căn đầu tiên này……”
Lưu Binh vốn định nói mọi người có thể công bằng cạnh tranh.
Không ngờ, mấy chữ cuối cùng còn chưa nói ra, đã bị Bùi Chính Năm cắt ngang.
“Tôi không thích căn đầu tiên, Phó đại đội Lưu thích thì cứ để cho Phó đại đội Lưu
đi!”
Bùi Chính Năm nói dứt khoát lưu loát, không có chút do dự.
Ánh mắt anh vẫn dừng lại ở một sườn khác trên bản đồ, nơi đó đánh dấu mấy vị
trí nhà trệt.
Lời Bùi Chính Năm nói làm Lưu Binh cùng Ngô Minh Huy đồng thời thở phào nhẹ
nhõm.
Lưu Binh: May mắn quá, căn nhà này là của mình rồi.
Ngô Minh Huy: May mắn quá, hai người không cãi nhau, ông không cần phải làm
người hòa giải.
“Vậy Đoàn trưởng Bùi, cậu muốn chọn căn nào?”
Ngô Minh Huy mở miệng hỏi, ngữ khí rõ ràng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Lưu Binh lại giở trò vuốt đuôi:
“Đoàn trưởng Bùi, kỳ thật nếu ngài cũng thích căn đầu tiên thì ngài không cần
nhường cho tôi đâu, chúng ta công bằng cạnh tranh là được”
Khi hắn nói lời này, đôi mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm bản đồ trên bàn, sợ Bùi
Chính Năm thật sự thay đổi chủ ý.
Khóe miệng Bùi Chính Năm hung hăng giật một cái.
Hắn đây là đang biểu hiện cái gì vậy?
Làm cho bọn họ tưởng rằng anh nhất định sẽ chọn nhà lầu sao?
“Tôi muốn xem chỗ này”
Bùi Chính Năm trực tiếp chỉ chỉ vào một vị trí nào đó trên bản đồ, nơi đó đánh
dấu mấy căn nhà trệt độc lập.
“Khu này, còn căn nào trống không?”
Trong giọng nói của anh mang theo sự mong chờ.
Ngô Minh Huy cùng Lưu Binh đồng thời kinh ngạc đến mức cằm suýt rớt xuống
đất.
Chỗ Bùi Chính Năm chỉ là khu vực nhà trệt.
Những căn nhà trệt này tuổi đời tương đối cao rồi, tường loang lổ, mái ngói trên
nóc đều có chút lỏng lẻo.
Còn khu nhà lầu là nhà mới xây cuối năm ngoái, tường trắng ngói đỏ, đều tăm
tắp.
Bên nào tốt hơn? Tự nhiên không cần nói cũng biết.
“Cậu xác định là nơi này sao?”
Ngô Minh Huy mở miệng hỏi, trong giọng nói tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
Ông cho rằng Bùi Chính Năm chỉ là nhất thời hứng khởi, hoặc là không nhìn rõ
bản đồ.
“Ừ”
Bùi Chính Năm gật đầu, ánh mắt kiên định.
Anh cảm thấy Thẩm Nam Sơ hẳn là sẽ thích loại sân vườn độc lập này hơn, mà
không phải loại nhà lầu chật hẹp kia.
Anh tưởng tượng cảnh Thẩm Nam Sơ trồng hoa nuôi cỏ trong sân, khóe miệng
không tự giác nhếch lên.
Lưu Binh lúc này có chút ngượng ngùng. Hắn cảm thấy chính mình có điểm lấy
lòng tiểu nhân đo dạ quân tử.
“Đoàn trưởng Bùi, kỳ thật ngài không cần nhường tôi”
Giọng hắn thấp xuống vài phần, trên mặt mang theo thần sắc xấu hổ.
“”
Bùi Chính Năm có chút cạn lời:
“Tôi không có nhường cậu”
Ngữ khí anh bình tĩnh, không hề nhiễm bất luận cảm xúc gì.
Ngô Minh Huy cảm thấy cả nhà Bùi Chính Năm từ kinh thành tới, xác suất lớn sẽ
chọn nhà lầu, không nghĩ tới, Bùi Chính Năm lại muốn chọn nhà trệt.
Bất quá, ông vẫn giới thiệu qua về khu nhà trệt một chút.
“Hiện tại nơi này cũng chỉ còn hai căn……”
Ông miêu tả chi tiết tình huống hai căn hộ này, bao gồm diện tích, hướng, hoàn
cảnh xung quanh vv.
Lưu Binh nghe xong đều cảm thấy tệ.
Cái này không phải giống y như nhà ở quê hắn sao?
Có cái gì khác nhau đâu?
Tường loang lổ, nóc nhà dột mưa, mùa đông lạnh mùa hè nóng, khoảng cách tới
tiện ích công cộng lại xa.
“Đoàn trưởng Bùi, ngài vẫn là chọn nhà lầu đi!”
roi/chuong-134-doan-truong-bui-bui-chinh-nam-thang-chuchtml]
Lưu Binh nhịn không được khuyên nhủ:
“Nếu ngài thật sự thích căn đầu tiên kia, thì tôi có thể nhường cho ngài”
Trong giọng nói của hắn mang theo sự lo lắng chân thành: “Nhà lầu mới vừa xây
xong, các phương diện đều mới. Vợ ngài nhìn thấy đảm bảo sẽ thích”
Hắn tưởng tượng cảnh nếu là vợ mình nhìn thấy hai căn nhà trệt rách nát kia sẽ
có phản ứng gì, không khỏi rùng mình một cái.
Bùi Chính Năm từ chối ý tốt của Ngô Minh Huy cùng Lưu Binh.
“Cảm ơn các cậu, tôi cứ chọn cái này”
Giọng anh thực bình tĩnh, nhưng ánh mắt kiên định.
Những vấn đề trong mắt hai người này, ở chỗ Bùi Chính Năm hoàn toàn không là
vấn đề.
Nhà vệ sinh cùng nước, anh có thể tự bỏ tiền giải quyết.
Đến nỗi khoảng cách, vừa lúc cho Thẩm Nam Sơ một hoàn cảnh yên tĩnh, rời xa
những lời ra tiếng vào trong khu gia đình.
Thuốc đắng dã tật, sự thật mất lòng, nhưng có khuyên cũng vô dụng với người cố
chấp.
Ngô Minh Huy thấy Bùi Chính Năm ý kiến kiên định, cũng liền không nói gì thêm.
“Được rồi, nếu cậu thích, vậy thì chỗ này đi!”
Ông thở dài, lấy từ trong ngăn kéo ra sổ đăng ký.
“Hai cậu làm thủ tục một chút, cái viện này liền tạm thời thuộc về các cậu sử
dụng”
Ngô Minh Huy lấy từ ngăn kéo ra hai tập văn kiện, phân biệt giao cho Bùi Chính
Năm cùng Lưu Binh.
Văn kiện đã đóng dấu sẵn, chỉ cần điền thông tin cá nhân và ký tên là được.
“Cảm ơn trưởng ban” Bùi Chính Năm nhận lấy văn kiện, chậm rãi điền vào.
“Cảm ơn trưởng ban” Lưu Binh cũng nhận văn kiện, nhưng động tác của hắn rõ
ràng vội vàng hơn nhiều, sợ có biến cố gì xảy ra.
Bùi Chính Năm cùng Lưu Binh rất nhanh liền ký tên xong.
Lưu Binh thở phào một hơi, như là hoàn thành một chuyện lớn.
Mà Bùi Chính Năm tắc nhìn văn kiện trong tay, tưởng tượng cảnh Thẩm Nam Sơ
nhìn thấy cái sân này sẽ có biểu tình gì, không khỏi lộ ra mỉm cười.
Chờ hết thảy trần ai lạc định, Bùi Chính Năm nhìn Ngô Minh Huy, mở miệng hỏi:
“Trưởng ban Ngô, tôi có thể phiền Ban hậu cần giúp tôi mua một ít vật liệu sửa
nhà được không?”
“Có thể, không thành vấn đề. Cậu liệt kê danh sách ra, đến lúc đó đi tìm lão Ngô
bên bộ phận thu mua, bảo ông ấy mang về cho cậu”
Ngô Minh Huy phất tay, vô cùng dứt khoát đáp ứng. Chuyện bé tí tẹo, việc nhỏ.
“Vậy tôi mặt dày mượn giấy bút của ngài dùng một chút”
Bùi Chính Năm ngượng ngùng cười cười.
“Lấy đi!”
Ngô Minh Huy chỉ chỉ giấy bút trên bàn.
Bùi Chính Năm cầm lấy một tờ giấy cùng bút, liền bắt đầu xoát xoát viết xuống
những đồ vật cần mua.
Nét chữ anh cứng cáp hữu lực, từng hàng chữ viết chỉnh tề sắp hàng trên giấy.
Lưu Binh chưa đi, hắn có chút tò mò ý tưởng của Bùi Chính Năm, nhịn không
được ghé lại gần, trộm nhìn.
Đột nhiên, đồng tử hắn chấn động.
Ngô Minh Huy không có việc gì làm, cũng ghé lại bên cạnh Bùi Chính Năm nhìn
thử.
Cái này không nhìn còn đỡ, vừa nhìn cũng giật mình thon thót.
Gạch đỏ 10.000 viên, vôi 1 tấn, cát 2 tấn.
Khá lắm, đây là xây lại nhà mới đấy à?
Ngô Minh Huy nhìn chỉ cảm thấy đau lòng thay, cái này tốn không ít tiền đâu!
“Cậu nhóc này, chẳng lẽ định làm nhà vệ sinh trong sân đấy à?”
Ngô Minh Huy nhịn không được hỏi, trong giọng nói tràn đầy kinh ngạc.
“Không sai”
Bùi Chính Năm buông bút, kiểm tra lại một lần, xác định không có sai sót.
“Tôi còn tính toán dựng thêm một cái bếp nhỏ” Anh bổ sung thêm, ngữ khí nhẹ
nhàng như đang thảo luận xem cơm chiều ăn gì.
“Đến nỗi nước dùng, tôi sẽ kéo một đường ống nước về tận nhà”
Lưu Binh nhịn không được nuốt nước miếng:
“Ngài tính qua chi phí chưa?”
Giọng hắn có chút phát run:
“Cái này cũng phải đến hai ba trăm đồng đấy!”
Khoản tiền này với hắn mà nói quả thực là con số thiên văn.
Bùi Chính Năm gật gật đầu:
“Tôi biết, không sao cả, tôi đi lính bao nhiêu năm, có chút tiền tiết kiệm”
Ngữ khí anh bình tĩnh, phảng phất chỉ là đang trần thuật một sự thật đơn giản.
Lưu Binh có chút chua xót.
Hắn đi lính bấy nhiêu năm, đừng nói tiền tiết kiệm, mỗi tháng tiêu sạch sành sanh,
không nợ nần đã là tốt lắm rồi.
Hắn nhìn Bùi Chính Năm, ánh mắt phức tạp, vừa hâm mộ lại vừa bội phục.
Ngô Minh Huy thì lại gật gật đầu.
Đối với chuyện của Bùi Chính Năm, ông vẫn có chút hiểu biết.
Bùi Chính Năm trước kia chính là một người ăn no cả nhà không lo, một năm có
thể tiết kiệm được không ít tiền.
Đối với anh mà nói, hai ba trăm đồng là phạm vi hợp lý anh có thể chịu đựng.
Huống chi, nếu cái viện này vừa có nhà vệ sinh lại thông nước, ai dám bảo không
phải chỗ ở tốt đâu?
Ngô Minh Huy trong lòng giơ ngón tay cái lên với Bùi Chính Năm, là người có chủ
kiến, có ý tưởng.
Lưu Binh thì lại đang thầm xót tiền thay cho Bùi Chính Năm, đúng là một tay siêu
cấp phá của.
Nhưng cả hai đều không hẹn mà cùng nghĩ: Bùi Chính Năm này, đối với vợ thật
đúng là chịu chi!
……
◇