Một người đàn ông đầu đinh đen nhẻm, gầy gò, tay kẹp điếu thuốc bước ra từ
tầng hầm.
Phía sau hắn ta là cánh cửa sắt như nhà tù, mỗi căn phòng đều nhốt mười mấy
đứa trẻ.
Quyền Chính đã làm cái nghề này được năm sáu năm rồi, ban đầu kênh tiêu thụ
của bọn họ còn khá nhiều.
Những đứa nhỏ không nhớ chuyện gì thì bán cho nhà khác làm con nuôi, những
đứa lớn hơn không nghe lời thì tìm cách làm cho tàn tật để đi ăn xin ngoài phố
hoặc bán cho các nhà máy đen làm lao động trẻ em.
Nếu là con gái, lớn hơn thì bán vào vùng núi làm vợ người ta, đứa nào nghe lời
thì cho chúng phối hợp làm bẫy tình, đôi khi bọn chúng còn dùng làm công cụ để
thỏa mãn bản thân.
Nếu là con trai, lớn hơn thì khỏi phải nói, nhà máy đen còn coi như là chỗ tốt,
buôn bán nội tạng mới là chỗ kiếm được tiền nhất.
Quyền Chính đi theo chú mình làm nghề. Trong năm sáu năm này hắn ta đã mua
nhà mua xe, cả đời sống phóng khoáng ngút trời.
Chỉ là bây giờ ngành nghề lại không còn thịnh vượng nữa.
Hiện tại cảnh sát trấn áp tội phạm ngày càng mạnh tay, lần trước bọn chúng vừa
liên hệ được một khách hàng, kết quả tên đó lại nói không mua nữa và nói rằng
đã nghe người khác nói mua bán là đồng tội, không muốn ngồi tù.
“Mẹ kiếp!” Quyền Chính nhổ một bãi nước bọt.
Bán trẻ con không được, bây giờ nhà máy đen cũng ít đi, ngay cả việc xuất cảnh
cũng trở nên khó khăn hơn nhiều.
“Cộp cộp cộp…” Một loạt tiếng bước chân vọng từ xa lại gần.
Quyền Chính ngẩng đầu thì thấy chú hắn ta bước tới. Chú hắn ta là một người
đàn ông thấp béo hói đầu kiểu Địa Trung Hải, trên mặt đầy nếp nhăn, trông có vẻ
chất phác nhưng đôi mắt lại lộ rõ vẻ tinh ranh, tính toán.
“Chú” Hắn ta vội dập tắt điếu thuốc gọi.
Quyền Phú liếc hắn ta một cái rồi cười như không cười nói: “Sao, chán rồi à?
Đừng vội, tao tìm được kênh mới rồi”
Ông ta vẫn khá hài lòng với đứa cháu này, tuy tuổi trẻ ít nhiều có chút bốc đồng
nhưng kín miệng.
Làm cái nghề này quan trọng nhất là phải kín miệng, cộng thêm sự cẩn thận.
Chỉ cần không bị tóm thì đi đâu cũng có thể sống tốt.
Anan
“Chú, làm gì vậy ạ?” Quyền Chính móc từ túi áo khoác bên trái ra một bao
thuốc lá giá hơn trăm tệ, rút một điếu đưa cho Quyền Phú rồi lại lấy bật lửa ra
cẩn thận châm thuốc cho ông ta.
Quyền Phú cười mà mắt không cười, ông ta hít một hơi thuốc thật sâu, chậm
rãi nhả ra từng vòng khói: “Vận chuyển hàng”
Giọng ông ta nhàn nhạt, không nghe ra gợn sóng.
“Tao đã liên hệ với bên kia rồi, lát nữa mày…” Ông ta nheo mắt lại.
“Bảo bọn chúng đi tắm rửa sạch sẽ, mai bắt đầu”
“Những đứa đã bị phế trước đó cũng đừng để chúng chết, bên Phi Ưng cần
người”
Quyền Chính khẽ cau mày: “Bên Phi Ưng quay lại rồi sao?”
Phi Ưng là một tên đầu sỏ buôn bán nội tạng người, phụ trách vận chuyển người
ra nước ngoài rồi sau đó sẽ tiến hành xử lý ở đó.
Hai năm trước chú hắn ta vẫn không liên lạc được với gã, không ngờ bây giờ lại
liên lạc được rồi.
20.html]
Quyền Phú gật đầu, đưa tay vỗ vỗ vai Quyền Chính: “Tao biết khoảng thời gian
này mày đã chịu thiệt thòi, ở đây cứ phải trông chừng cũng mệt nên qua đợt này
cuộc sống của chúng ta sẽ dễ chịu hơn nhiều”
“Mày không phải vẫn luôn muốn có một khẩu súng sao? Đợi xong phi vụ này thì
tao sẽ tặng mày một khẩu”
Mắt Quyền Chính lập tức sáng rực lên, đàn ông nào mà chẳng có một giấc mơ
như vậy.
Có được một khẩu súng thì thật oai phong.
Trước đây, hắn ta từng thấy trong ngăn kéo của chú có một khẩu, lúc đó hắn ta
cực kỳ yêu thích, tiếc là chú vẫn chưa đồng ý tặng hắn ta.
Bây giờ thấy sắp có được rồi, lòng Quyền Chính bỗng nhiên ngứa ngáy không
thôi, những uất ức trước đó cũng tan biến hết.
Hắn ta thầm cười lạnh trong lòng, có được thứ đó thì đến lúc đó ai mà chẳng phải
nhìn hắn ta thêm hai lần.
Chỉ cầm mỗi cái dùi cui điện thì có gì thú vị chứ.
“Cảm ơn chú!” Quyền Chính vui mừng khôn xiết, chỉ hận không thể tống khứ ngay
đám nhóc ranh này.
Quỷ mới biết đám nhóc con này ngày nào cũng khóc phiền phức đến mức nào,
đôi khi hắn ta còn muốn đâm chết chúng cho rồi.
Nếu không phải vì tiền thì hắn ta mới không thèm ở đây canh chừng bọn chúng.
“Thôi được, vậy mày bảo bọn chúng đi tắm rửa đi, tao đi nghỉ ngơi một lát”
Quyền Phú ném tàn thuốc xuống, đưa chân đi giày da đắt tiền giẫm giẫm: “Mấy
ngày nay không ngủ ngon, mai tao phải lấy lại tinh thần mới được”
Quyền Chính lập tức cười nói: “Chú cứ đi đi ạ, ở đây có cháu là được rồi”
Quyền Phú gật đầu rời đi, chỗ chân ông ta vừa nhấc lên chỉ còn lại mẩu tàn
thuốc bị giẫm bẹp, dính đầy tro thuốc màu đen.
Nó nằm bẩn thỉu trong tầng hầm ẩm ướt này.
Quyền Chính đợi đến khi Quyền Phú hoàn toàn ra khỏi tầm nhìn của mình mới
thẳng lưng lên, hắn ta dùng chân đá nhẹ mẩu tàn thuốc, đôi mắt lạnh lẽo như quỷ
dữ địa ngục.
Hắn ta quay người vào phòng giam, nhìn đám trẻ con co rúm trong góc, không
dám phát ra tiếng động nào mà cảm thấy rất thỏa mãn.
Ban đầu chúng còn khóc thút thít nhưng bây giờ…
Những đứa trẻ ngồi trên nền đất đầy cỏ khô, ôm chặt đầu gối, vẻ mặt của
chúng không ai không lộ rõ sự thờ ơ và sợ hãi.
Thờ ơ là đã mất đi hy vọng sống, sợ hãi là sợ ngay cả chết cũng không được
chết đàng hoàng.
Trên người chúng trần truồng đầy vết bẩn, chúng không có quần áo để mặc, chỉ bị
nuôi nhốt ở đây như heo gà, chờ đợi bị làm thịt.
Dương Bất Thúc cúi đầu, dùng khóe mắt nhìn Quyền Chính đang đứng ở cửa
phòng giam, trong ánh mắt cậu bé không có gì cả.
Giống như một con búp bê.
Cậu bé bị bắt cóc vào năm ngoái, lúc đó cậu bé đang vui vẻ từ đi ra khỏi trại phúc
lợi để mua một chiếc bánh kem nhỏ mừng sinh nhật nhưng không ngờ trên đường
lại bị một chiếc xe bắt đi.
Cửa xe mở ra, một đôi tay kéo cậu bé vào, sau đó một mảnh vải bịt lên mặt, cậu
bé cứ thế bất tỉnh nhân sự.
Giữa chừng có lúc cậu bé sắp tỉnh lại nhưng rất nhanh sau đó lại chìm vào giấc
ngủ sâu.
Đến khi tỉnh dậy, Dương Bất Thúc đã không biết mình đang ở đâu.