“Nữ hiệp đâu rồi ạ?”
Anan
Nhậm Mi nghe cách xưng hô này thì mỉm cười: “Nữ hiệp tên là Giang Mãn Y, vẫn
còn là sinh viên đại học. Cô ấy đã đi rồi, hiện tại tình hình của cô thế nào?”
Nhiễm Đào ‘à’ một tiếng rồi nói: “Cô ấy đi rồi sao?”
Nhậm Mi gật đầu: “Tôi cũng khuyên cô ấy ở lại nghỉ ngơi một lát nhưng cô ấy cứ
nhất quyết muốn đi”
“Nhưng trước khi đi, cô ấy đã hỏi tình hình của col, biết cô không sao thì mới yên
tâm”
Nhiễm Đào ôm chiếc cốc: “Cô cảnh sát ơi, cô có thể cho tôi số liên lạc của cô ấy
không? Tôi muốn cảm ơn cô ấy thật nhiều”
Nếu không phải có cô thì có lẽ bây giờ Nhiễm Đào vẫn đang nằm trong con hẻm,
chờ đợi một người qua đường nào đó đi ngang qua rồi truyền tin cái chết của
mình ra ngoài.
Khi bị tên côn đồ đánh đập, Nhiễm Đào nghĩ rằng mình không thể sống sót.
Cô ấy từng oán hận tại sao lại là mình, cũng từng hối hận tại sao mình lại phải
tăng ca.
Cô ấy đã cầu nguyện mong có người đến cứu mình nhưng khi cô ấy nhìn thấy
người đến là một cô gái còn nhỏ tuổi hơn mình. Khoảnh khắc đó, cô ấy chỉ mong
cô gái ấy mau chóng rời đi.
Đừng hy sinh vô ích.
Thế nhưng chính một cô gái trông có vẻ bình thường như vậy, lại đánh cho tên
tội phạm bất tỉnh nhân sự ngay trước mặt cô ấy.
Khoảnh khắc đó, trái tim cô ấy đập thình thịch như thể được sống lại.
Có lẽ mấy chục năm sau, cô ấy cũng sẽ không quên khoảnh khắc đó, cô gái thản
nhiên rụt tay về, bước xuống xe đi về phía cô ấy và giúp cô ấy cởi trói.
“Vậy để tôi hỏi cô ấy nhé” Nhậm Mi gật đầu, sau đó lấy ra một tập tài liệu: “Cô
cần ký tên vào đây”
Giang Mãn Y không biết mình đã trở thành nữ hiệp không thể nào quên trong lòng
Nhiễm Đào. Lúc này, cô đang đội một chiếc mũ bảo hiểm màu hồng, lái xe điện
xuyên qua những con đường nhỏ ở nông thôn.
Không thể không nói định vị của trò chơi này còn dễ dùng hơn cả phần mềm định
vị trên bản đồ thông thường.
Toàn là những con đường gần nhất. Không những thế, định vị còn không đưa cô
đến những nơi hoang vắng đầy cỏ dại.
Cô liếc nhìn quãng đường còn lại rồi nghĩ thầm chắc tối mới tới nơi nên buồn
chán bắt đầu nghịch bảng điều khiển trong đầu.
Đăng nhập bảy ngày để nhận thưởng, nghiên cứu các chức năng khác.
Phần thưởng đăng nhập hôm qua là một bộ trang phục thời trang, một bộ Lolita
màu hồng.
19.html]
Trang phục có thuộc tính đi kèm cực tốt, phẩm chất vẫn là màu tím.
[Lolita: Trang bị cực phẩm (có thể đổi mà)]
[Độ bền: 2500.]
[Phòng ngự: 2500.]
[Tấn công: 0.]
Giang Mãn Y xem xong thì nhét bộ Lolita vào trong túi đồ. Đùa à, trên người cô
đang mặc pháp y Mạnh Bà cấp Thần mà.
Nhưng bộ Lolita này không báo hiệu là vật phẩm khóa, cô nghĩ thầm lát nữa có
thể đưa cho Lăng Thính Lan mặc.
Mỗi khi nghĩ đến Lăng Thính Lan mạnh mẽ, cá tính mặc đồ Lolita thì cô lại không
nhịn được muốn cười.
Mà nói đi cũng phải nói lại, phần thưởng đăng nhập hôm nay là một nghìn tệ tiền
mặt.
Giang Mãn Y đặt hai tay lên tay lái để chế độ tự động tìm đường đưa cô đi, còn cô
thì tiếp tục xem các chức năng khác trên bảng điều khiển trong đầu.
Trên bảng điều khiển, ngoài những thứ đã thấy trước đó thì Giang Mãn Y còn tìm
thấy vài biểu tượng màu xám ở góc khuất.
[Thú cưng]
[Bang hội]
[Thu đồ đệ]
[Thiên Công]
[Nấu nướng]
Mấy cái này vẫn hiển thị không thể sử dụng, chắc phải nâng cấp mới mở khóa
được.
Còn về các biểu tượng có thể nhấp vào thì Giang Mãn Y đều xem qua một chút.
[Kỹ năng: Vỗ nhẹ một cái. (Khi đối phó với tội phạm, chỉ cần vỗ nhẹ một cái là có
thể tiễn hắn đi gặp bà cố nội)]
[Độ thành thạo: +1.]
Giang Mãn Y: …