Giang Mãn Y ở đầu dây bên kia nhìn vào ống kính. Cô vừa nãy vẫn nghe được
đám người ăn uống đó nhắc đến ‘hàng hóa’, còn cả chuyện ‘phát tài’ nữa.
Nhưng lượn hết một vòng mà chẳng thấy đứa trẻ nào.
Cô đột nhiên ngẩng đầu: “Dưới đất, cậu xem dưới đất kìa!”
Đa số người bị giam cầm hoặc đại loại thế về cơ bản đều ở trong tầng hầm. Tiểu
thuyết và phim ảnh đều là như vậy.
Tôn Soái chợt hiểu ra. Cậu ta cầm điện thoại trực tiếp chui xuống đất, dù sao cậu
ta cũng là quỷ, cũng chẳng cần tìm cửa nữa.
“Hắt xì!”
Quyền Chính hắt hơi. Hắn ta bỗng cảm thấy hơi lạnh. Lúc này hắn ta đang cầm
vòi sen xả nước lên từng đứa trẻ.
Trong lòng hắn ta nghĩ từng đứa một thế này thì phải tắm đến bao giờ.
Chết tiệt, nếu không phải sợ chúng cảm lạnh làm chậm trễ việc vận chuyển
hàng hóa thì hắn ta đã trực tiếp dùng vòi nước xả rồi, nhanh hơn biết bao.
Quyền Chính vặn vẹo lưng để làm ấm mình. Hắn ta hoàn toàn không biết rằng lúc
này có một con quỷ đang dán chặt vào hắn ta, ma khí cuồn cuộn trên người khiến
người ta rợn tóc gáy.
“Tất cả chúng mày dùng sức chà cho ông! Chưa ăn cơm à?”
Những đứa trẻ đang được nước nóng xả lên người lập tức dùng sức chà xát lên
cơ thể mình, chà đến nỗi da đỏ bừng cũng không dám dừng lại.
Tôn Soái vừa xuống đã nhìn thấy cảnh tượng này. Cậu ta nhìn những đứa trẻ gầy
trơ xương, cả người tức đến mức sắp phát điên.
“Tôi đã bảo sao mà không tìm thấy bọn trẻ! Cái quái gì thế này, đều gầy trơ
xương thế này rồi sao?!”
Trong ống kính, những đứa trẻ đứng bất động trong phòng tắm, chà xát cơ thể
mình như những con rối. Dưới đất là nước bẩn đen ngòm, thân thể chúng gầy trơ
xương như sườn sụn và trên cơ thể vốn đã yếu ớt của chúng lại chằng chịt những
vết thương lớn nhỏ.
Hầu hết đều tập trung ở lưng, chân, bụng cũng có vài vết bầm tím.
Giang Mãn Y ở đầu dây bên kia dán chặt mắt vào màn hình điện thoại. Lúc này cô
cực kỳ muốn lập tức xông vào giếc chết tất cả bọn chúng.
Nhưng không được, vẫn phải đợi. Nếu xông vào một cách vội vàng, ai biết đám
người kia sẽ làm gì bọn trẻ.
“Đợi thêm chút nữa”
Cô gần như nghiến răng nói ra ba chữ này.
Ở đầu dây bên kia, mắt Tôn Soái đã có dấu hiệu đỏ ngầu, cả người cậu ta tỏa ra
ma khí đen kịt. Cậu ta rất muốn giếc chết gã đàn ông này ngay bây giờ.
Nhưng không được, Mạnh Bà đại nhân nói đúng, vẫn chưa thể vội vàng, hơn nữa
với quỷ lực của cậu ta cũng không thể giải quyết được gã đàn ông này.
Quan trọng hơn là quỷ không thể động thủ với con người, nếu không sẽ biến
thành lệ quỷ mất đi lý trí.
“Vậy bây giờ tôi phải làm gì ạ?”
Giang Mãn Y bên kia đưa ra câu trả lời: “Trước tiên tìm chỗ bọn chúng giam giữ
bọn trẻ, sau đó tìm hiểu kỹ tình hình phía dưới”
Tôn Soái gật đầu, đau lòng liếc nhìn mấy đứa trẻ rồi sau đó đi về phía cửa.
Cậu ta cũng biết Mạnh Bà đại nhân vừa mới nhậm chức, e rằng còn chưa có bao
nhiêu pháp lực, đương nhiên không thể vung tay một cái là giếc chết hết bọn
chúng.
Huống hồ, Địa Phủ vốn dĩ không thể nhúng tay vào chuyện của nhân gian.
22.html]
Giang Mãn Y có thể đến quản chuyện này, cũng là nhờ thân phận cô là người chứ
không phải quỷ.
Vì vậy những gì cậu ta có thể làm bây giờ là làm theo lời Giang Mãn Y.
Sau khi xuyên qua cửa phòng tắm, Tôn Soái nhìn thấy một hành lang dài, đèn
trong hành lang rất tối. Cậu ta đi dọc theo đó về phía trước.
Phía trước là một cánh cửa sắt, cửa sắt mở toang. Tôn Soái bay qua thì nhìn thấy
từng nhà tù nhỏ một.
Trong đó ước chừng có hơn trăm đứa trẻ, chúng co rúm ở góc tường, cúi đầu im
lặng.
Có hai người phụ nữ trung niên đang dọn dẹp một trong các nhà tù, vừa làm vừa
nói: “Mới nửa tháng không đến mà đã bừa bộn thế này, đúng là một lũ súc vật”
“Ai bảo không phải chứ, may mà mai chúng nó có chỗ đi rồi, chúng ta cũng đỡ vất
vả hơn”
“Gã đàn ông nhà cô lần này chắc phát tài lớn rồi, vòng vàng lại thêm cái nữa
chứ?”
Người phụ nữ khác nghe vậy thì không kìm được lộ ra cổ tay mình. Trên cổ tay
thô ráp đeo một chiếc vòng vàng lớn, trên vòng có khắc hoa văn.
Bà ta đắc ý nói: “Mấy bông cúc trên này sắp mòn hết rồi, tôi nghĩ lần này sẽ không
mua ở tiệm đó nữa”
Người phụ nữ bên cạnh ghé vào nhìn một cái: “Cúc vạn thọ à, điềm lành đấy”
Hai người họ đang trò chuyện thì Quyền Chính dẫn một đám trẻ con chân trần, đã
được tắm rửa khá sạch sẽ đi tới: “Dì ơi”
Hai người phụ nữ đáp một tiếng: “Đợi chút nhé, dọn sạch ngay đây”
Họ cầm chổi quét sơ qua bụi trên nền đất, sau đó lại lấy mấy bao cỏ khô trải
xuống đất: “Được rồi, vào đi”
Đám trẻ con cứ thế đi vào, Quyền Chính khóa chặt cửa lại.
Sau đó hắn ta đến trước cửa phòng giam số mười, mở cửa: “Ra đây!”
Đứa trẻ đang ngồi xổm bên trong cứ thế bước ra. Có một đứa trẻ bị hạ đường
huyết, mắt tối sầm rồi ngất xỉu. Quyền Chính đá hai cái, mắng một tiếng ‘xúi quẩy’.
“Đừng làm chết chúng nó, đây đều là tiền đấy” Người phụ nữ oán trách liếc
nhìn Quyền Chính.
“Sao có thể gây khó dễ cho tiền chứ, để tôi xem nào”
Bà ta đi tới tát ‘chát chát’ mấy cái vào đứa trẻ. Bà ta thấy đứa trẻ đau đớn mà từ
từ tỉnh lạ thì mới hống hách đứng dậy: “Được rồi, mau đưa nó đi”
Quyền Chính cười hề hề gật đầu: “Vậy ở đây vất vả cho dì rồi”
Giang Mãn Y ở đầu dây bên kia nắm chặt nắm đấm, não cô nhanh chóng hoạt
động.
Khoảng hai ba mươi người đang ăn cơm trong sân của ngôi nhà nông thôn này,
trên lầu hai có một người đàn ông đang ngủ, dưới tầng hầm tổng cộng có ba
người.
Nếu cô đi qua đó, trước tiên phải giải quyết đám người bên ngoài, đồng thời phải
đảm bảo không có ai chạy thoát xuống dưới báo tin.
Sau khi xử lý xong đám người này, ba người bên dưới không thể có cơ hội bắt
cóc bọn trẻ.
Giang Mãn Y thở phào một hơi dài, làm sao đây, làm sao bây giờ.
Với cấp bậc hiện tại của cô thì việc đánh bại đám người này chỉ là chuyện nhỏ
nhưng vấn đề là đối phương quá đông, cô không thể cùng lúc giải quyết hết được.
Giang Mãn Y nhíu mày, cắn cây kẹo mút trong miệng: “Có rồi, hạ thuốc!”
Anan