Cuộc Sống Của Tôi Biến Thành Trò Chơi

Chương 23



“Cô có thuốc không?” Giọng Tôn Soái giờ đã run rẩy, hoàn toàn là do tức giận.

“Tôi không có nhưng hang ổ bọn buôn người chắc chắn có chứ. Cậu nghĩ xem

chúng bắt cóc trẻ con kiểu gì, chắc chắn phải có thuốc!”

Những lời này của Giang Mãn Y cuối cùng cũng làm Tôn Soái bừng tỉnh, cậu ta

hành động cực nhanh: “Vậy tôi đi tìm ngay đây”

Tuy cậu ta là một con quỷ mới nhưng vẫn có thể cầm nắm thuốc được, chỉ là

việc hiện hình hơi khó khăn.

Hai ngày nay cậu ta khổ luyện hiện hình nhưng cũng chỉ có thể chập chờn ẩn

hiện.

Rất nhanh, Tôn Soái phát hiện một đống thuốc trong một căn phòng, cậu ta

đưa camera vào: “Thuốc gây mê, sevoflurane, thuốc an thần, thuốc ngủ”

“Mẹ kiếp sao mà nhiều thế!”

Cậu ta chọn một loại thuốc trông quen mắt và nói: “Cứ lấy cái thuốc mê này

đi, tôi nhớ ba viên là đủ”

Giang Mãn Y kinh ngạc: “Cậu còn biết loại này à?”

Tôn Soái thở dài: “Chẳng phải tôi viết tiểu thuyết sao. Cô biết đấy, chỉ cần là nội

dung mà tiểu thuyết đề cập thì tác giả ít nhiều cũng sẽ hiểu một chút”

Cậu ta nhét mấy lọ thuốc mê vào túi áo, dùng quỷ lực bao phủ lọ thuốc khiến

chúng ẩn thân theo cậu ta.

“Vậy bây giờ tôi sẽ hạ thuốc đám người bên ngoài” Tôn Soái từ đây bay ra

ngoài.

Giang Mãn Y nhìn điện thoại, thấy khi Tôn Soái đi ra, đám người đó vẫn đang

uống rượu.

“Nào nào nào, uống đi anh em, hôm nay cứ uống cho sướng cái mồm, mai còn dễ

làm việc!”

“Theo tôi thì hôm nay cứ uống cho đã, mấy hôm nữa bận rộn lại chẳng có thời

gian”

“Cẩu Tử, đến đây! Uống!”

Tôn Soái lợi dụng lúc bọn chúng không chú ý, lần lượt bỏ thuốc vào ly rượu

của từng người. Nếu uống bằng chai rượu, cậu ta sẽ xem còn lại bao nhiêu, nếu

nhiều thì bỏ sáu viên mà ít thì ba viên.

Đến khi đi hết một vòng, số thuốc trên tay cậu ta cũng còn lại rất ít.

Chỉ còn lại vài lọ thuốc rỗng.

“Cô có thể qua đây rồi” Tôn Soái nói: “Chẳng mấy chốc bọn chúng sẽ ngủ say

thôi”

Giang Mãn Y gật đầu, cưỡi chiếc xe điện nhỏ đi về phía ngôi nhà nông thôn.

Khoảng năm trăm mét, khi Giang Mãn Y đến nơi thì camera trên điện thoại cho

thấy đám người đó đều đã ngất xỉu.

Cô bước vào, Tôn Soái lập tức sáp lại gần, sốt ruột nói: “Bây giờ nên vào trong

xử lý bọn chúng rồi chứ?”

Giang Mãn Y gật đầu, để đảm bảo an toàn tuyệt đối thì cô vẫn để Tôn Soái đi

trước dò đường.

Còn cô thì theo sau Tôn Soái: “Đi nhà giam trước”

Hai bà già ở nhà giam không có chìa khóa, không thể bắt cóc bọn trẻ nên Giang

Mãn Y quyết định xử lý họ trước rồi mới đến người đàn ông kia.

“Khoan đã” Giang Mãn Y vào trong nhà, rẽ qua góc cầu thang đi lên lầu. Nội thất

trên lầu rất bình thường, cô đi theo tuyến đường Tôn Soái đã chỉ để tìm căn

phòng đó.

Cô cẩn thận mở cửa, đồ đạc trong phòng khá đơn giản, bên cạnh giường là một

tủ quần áo tạm bợ, trên giường nằm một người đàn ông lùn và béo.

23.html]

Giang Mãn Y rón rén bước tới, vừa giơ tay định đánh ngất người đàn ông này,

nào ngờ ông ta bỗng mở choàng mắt, bàn tay đang đặt trong chăn cũng rút ra.

Trên tay ông ta cầm một khẩu súng, chĩa thẳng về phía Giang Mãn Y.

Quyền Phú nhìn chằm chằm người phụ nữ xa lạ này với ánh mắt sắc bén: “Cô

vào đây bằng cách nào?”

Ông ta ngủ rất nông, gần như đã nhận ra ngay khi cô vừa vào cửa, chỉ là ông ta

không vội ra tay.

Mãi đến khi người phụ nữ đến gần thì ông ta mới lộ ra bộ mặt thật.

Dù sao thì trong tay ông ta có súng, Quyền Phú không nghĩ có ai có thể làm gì

được ông ta khi nòng súng đang chĩa thẳng vào họ.

Đáng tiếc, ông ta không biết người ông ta đang đối mặt không phải là một người

bình thường.

Giang Mãn Y không trả lời mà từ từ giơ tay nắm lấy nòng súng, bình tĩnh nhìn ông

ta, ánh mắt như đang nhìn một người đã chết.

Quyền Phú nhíu mày, tay phải đang chuẩn bị bóp cò, nào ngờ giây tiếp theo khẩu

súng trong tay ông ta đã trực tiếp bị bóp nát thành một cục.

Hỏng bét rồi.

Người này e là có vấn đề!

Quyền Phú muốn mở miệng gọi người nhưng người phụ nữ này lại trực tiếp ra

tay, đấm một cú chí mạng vào ngực ông ta, không cho ông ta chút thời gian

phản ứng nào.

Anan

“Khụ!” Quyền Phú ho ra một ngụm máu, chiếc giường cũng bị lực đạo này làm

sập, phát ra tiếng “ầm” lớn.

Ông ta bất động nằm trên giường, cả người cứ thế bất tỉnh nhân sự.

Tiếng động lớn như vậy mà Quyền Chính ở dưới tầng hầm lại hoàn toàn không

nghe thấy, dù sao cũng cách hai tầng lầu.

Khi bọn chúng làm tầng hầm còn cố ý thêm vật liệu cách âm, chính là để tránh có

người nghe thấy tiếng kêu cứu của bọn trẻ.

Quyền Phú không biết chính vật liệu cách âm này đã hại ông ta, trước khi ngất đi,

trong đầu ông ta đầy hình ảnh nòng súng bị bóp nát cùng với việc người phụ nữ

bí ẩn này rốt cuộc đã lên đây bằng cách nào.

Rõ ràng dưới lầu ông ta có rất nhiều đồng bọn, tại sao không một ai nhắc nhở

hắn.

Lúc này ông ta hoàn toàn không biết, đám đồng bọn của ông ta đã sớm bị

thuốc chúng tự giấu làm cho bất tỉnh rồi.

Sau khi giải quyết Quyền Phú xong, Giang Mãn Y đi về phía lối vào tầng hầm. Lối

vào tầng hầm ở trong bếp, mở cánh cửa tủ ra là có thể nhìn thấy một cầu thang.

Cô bước xuống cầu thang, Tôn Soái ở đầu dây bên kia điện thoại nói: “Cô mau

xuống đi, bọn chúng sắp tắm xong rồi”

Sau khi tắm xong, người đàn ông đó sẽ đưa bọn trẻ đến nhà giam, đến lúc đó tình

hình sẽ bất lợi cho họ.

Giang Mãn Y nhanh chóng di chuyển đến nhà giam, hai người phụ nữ vẫn đang

càu nhàu dọn dẹp nhà giam. Họ quay lưng về phía cánh cửa sắt, hoàn toàn không

nhận ra có người bước vào.

Đối với họ thì đây là nơi an toàn nhất, bên ngoài cửa có nhiều đàn ông canh gác

như vậy, làm sao có ai xông vào được.

Bước chân Giang Mãn Y rất nhẹ, từng chút một tiếp cận họ.

Bọn trẻ bị nhốt thấy có người bước vào cũng không phản ứng gì nhưng Dương

Bất Thúc thì hơi sững sờ khi thấy một người phụ nữ trẻ bước vào.

Trong ký ức của cậu bé, cậu bé chưa từng thấy người này.

Dương Bất Thúc cảm thấy cô không giống người xấu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.