Cuộc Sống Của Tôi Biến Thành Trò Chơi

Chương 34



Ông há miệng, dường như không thể bịa thêm nữa.

Ba người còn lại trong xe lập tức nói: “Đội trưởng, chúng tôi hiểu rồi ạ!”

Chỉ cần giữ kín bí mật này thì sẽ không ai biết họ đã mê tín!

“Tốt! Vậy bây giờ tiếp tục xuất phát!” Đội trưởng đặt tay ra ngoài cửa sổ xe phơi

nắng, cuối cùng cũng cảm nhận được một chút hơi ấm.

Cũng chính lúc họ đang trên đường đến sông Thanh Thủy, Giang Mãn Y đang ăn

cơm ở một quán ăn nhỏ.

Hôm qua sau khi cô sai nhóc quỷ lần lượt đi vào giấc mơ của các cảnh sát để

quấy rối họ, cô đã muốn dẫn cậu ta đi bắt hung thủ rồi.

Dù sao thì có chức năng tự động tìm đường mà, cô đảm bảo có thể đi thẳng đến

trước mặt hung thủ.

Thế nhưng nhóc quỷ cứ khăng khăng rằng cậu ta phải tận mắt nhìn thấy các chú

cảnh sát mang xương cốt của mình đi, cậu ta sợ bị con mèo nào đó đào ra ăn mất

xương.

Dù sao thì xương của cậu ta có mùi thơm lắm, đến cả bản thân cậu ta còn chảy

nước dãi.

Giang Mãn Y: …

Đầu quỷ này thật sự có thể đi làm streamer ăn uống được đấy, chắc cho cậu ta

một căn nhà là cậu ta cũng vui vẻ ăn sạch được.

Lúc này đầy quỷ đang lén lút ẩn mình dưới gốc cây táo tàu. Dù sao thì tuy cậu ta

có thể hiện hình nhưng quỷ vẫn sợ ánh nắng mặt trời.

Miệng cậu ta nhét đầy kẹo mút, bây giờ trông cậu ta giống như một khẩu súng

máy kẹo mút vậy.

Ban đầu Giang Mãn Y cho cậu ta hai mươi cây kẹo mút là để cậu ta ngậm miệng,

tốt nhất là cứ một tiếng một viên kẹo, cho cậu ta bốn tiếng tự do phát biểu.

Ai ngờ đầu quỷ lại nhét hết vào miệng rồi hớn hở nghĩ giờ bản thân là quỷ rồi, quỷ

thì sợ gì sâu răng chứ!

Cậu ta muốn ăn sạch sành sanh!

Đầu quỷ dùng lưỡi đảo kẹo mút trong miệng, di chuyển chúng đến vị trí khác.

Ngay lúc cậu ta sắp chảy nước dãi đầy đất thì một giọng nói truyền đến: “Ở đây

cũng có một cây táo tàu!”

Chư Cát Trấn đi bộ đến mức người gần như tê dại, hai bên sông Thanh Thủy toàn

là cây cối, xe không vào được nên chỉ có thể đi bộ.

Từ sở cảnh sát đến sông Thanh Thủy mất tổng cộng năm tiếng, từ sông Thanh

Thủy đi bộ đến đây lại mất thêm một tiếng nữa.

Bây giờ Chư Cát Trấn đói đến mức bụng lép kẹp, dù sao thì anh cũng chưa ăn

bữa sáng.

Họ đã tìm suốt dọc đường những cây táo tàu, cuối cùng cũng tìm thấy cây thứ ba

mươi lăm ở đây.

Ninh Tư đi đến kiểm tra như thường lệ, sau đó hoảng hốt kêu lên!

“Ai mà vứt một đống giấy kẹo ở đây thế!”

Đầu quỷ đắc ý trên cành cây, miệng lẩm bẩm: “Đương nhiên là ký hiệu do bản

thân bé làm rồi! Rất dễ nhận ra có đúng không!”

Đáng tiếc là họ không nghe thấy cậu ta nói gì.

Ninh Tư ngồi xổm xuống định nhặt những giấy kẹo này lên để tránh gây ô nhiễm

môi trường.

Ai ngờ vừa nhặt một nắm giấy kẹo lên thì nhìn thấy bên dưới có dấu vết đất đã bị

đào xới.

Đội trưởng vừa nhìn thấy lập tức tim đập nhanh hơn nhưng bề ngoài vẫn bình

tĩnh: “Đào lên xem thử”

Chư Cát Trấn lấy ra cái xẻng nhỏ, đeo găng tay, ngồi xổm xuống xúc một xẻng,

cảm thấy có vật cản bên trong thì nói: “Có đồ!”

34.html]

Đầu quỷ trên cành cây vừa chảy nước dãi kẹo, vừa khóc thét: “Mấy người nhẹ tay

một chút chứ! Huhu!”

Xương của cậu ta đã nát lắm rồi, đừng làm thành tro cốt nữa chứ!

Anan

Chư Cát Trấn đặt xẻng sang một bên, sau đó dùng tay đào đất, rất nhanh anh đã

cẩn thận lấy ra một túi nhựa từ chỗ đó.

Cái túi nhựa này được đầu quỳ vớt từ dưới sông lên vì do quỷ xử lý nên trên đó

hoàn toàn không có dấu vân tay.

Đây là một chiếc túi nhựa trong suốt, bốn người một quỷ có mặt ở đó đều có thể

nhìn rõ xương cốt bên trong.

Ninh Tư: “!”

“Thật sự là có!” Nói ra thì vừa nãy cô vẫn còn hơi lo lắng, biết đâu mơ mộng chỉ là

ngày nghĩ gì đêm mơ nấy nên mọi người đều mơ cùng một nội dung.

Lúc Chư Cát Trấn đào bới, tuy cô rất mong có thể đào ra nhưng đồng thời cũng

nghĩ rằng nếu không đào ra được thì ít nhất có thể chứng minh Đồng Chính

Dương vẫn còn khả năng sống sót.

Thế nhưng… Họ thực sự đã tìm thấy một đống xương cốt, rõ ràng đây là xương

người.

Là cảnh sát hình sự thường xuyên tiếp xúc với thi thể và xương cốt, việc nhận

ra đây là xương người ngay lập tức không có gì lạ.

“Mang về cho pháp y giám định!” Lúc này sắc mặt đội trưởng vô cùng nghiêm túc.

Ông vừa nghĩ đến cái đầu quỷ trong giấc mơ của mình khóc lóc nói chú cảnh sát

ơi cháu bị người ta ăn thịt rồi, chú nhất định phải giúp cháu tìm ra hung thủ nhé

thì lập tức cảm thấy khó chịu đến mức, cổ họng như bị nghẹn lại.

Càng thêm chua xót.

Họ không nhìn thấy trên cây táo tàu phía sau, một cái đầu quỷ đang khóc ra nước

mắt, ngưng tụ thành mấy chữ lớn.

“Xương cốt yên nghỉ, aba aba thơm quá trời~”

Phía sau còn kèm theo một dấu sóng máu me đang nhúc nhích.

Từ đêm qua, sau khi Dụ Thành Văn làm rơi cần câu thì ông ta vẫn cứ thất thần.

Mãi đến khi tan làm, ông ta liên hệ với người anh em tốt của mình, chuẩn bị quay

lại sông Thanh Thủy xem xét một lần nữa.

Mặc dù chuyện đêm qua thực sự khá đáng sợ nhưng hôm nay nắng chói chang,

sự đáng sợ đó cũng tan biến theo khói sương.

Hơn nữa ông ta nghĩ kiểu gì cũng phải lấy lại cần câu chứ, cây cần câu đó mấy

nghìn tệ lận.

Ông ta xót tiền.

Thật trùng hợp, người anh em của ông ta cũng nghĩ như vậy, hai người nhất trí

đến sông Thanh Thủy thì thấy một chiếc xe cảnh sát lướt qua họ.

Dụ Thành Văn: “!”

Ông ta quay đầu nhìn người anh em: “Cảnh sát cũng biết chuyện ma quỷ này rồi

sao?”

Người anh em của ông ta hít một hơi: “Thế cần câu của chúng ta? Chắc không bị

thu rồi chứ”

Phải biết rằng đây là khu vực cấm đánh bắt cá, họ đều lén lút đi câu vào ban

đêm.

“Vậy chúng ta còn đi xem không?”

Dụ Thành Văn nghĩ một lát: “Đi, đi xem đi, dù sao cảnh sát cũng đã đến đó rồi,

dương khí của họ nặng, chắc chắn không có vấn đề gì!”

Hai người xuống xe đến chỗ câu cá hôm qua để nhìn một cái.

Ở đây chẳng còn một cây cần câu nào.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.