Con quỷ vừa mới treo cá chết vào cần câu hơi ngơ ngác: “Suất gì cơ?”
Một con quỷ bên cạnh liếc nhìn nó: “Mẹ kiếp, anh bạn là thủy quỷ à!”
Thủy quỷ nhìn bọn họ: “Các ngươi không phải thủy quỷ à?”
Những con quỷ kia vội vàng lắc đầu: “Chúng tôi là lương quỷ, không cùng đường
với anh”
“Anh đừng nói bậy!”
Thủy quỷ gãi gãi đám rong rêu trên đầu, không hiểu bọn họ đang nói gì.
Trên bờ, Giang Mãn Y ngậm một cây kẹo mút chờ đợi, nhóc quỷ bên cạnh sốt ruột
không thôi: “Chúng nó sẽ không ăn xương của em chứ?”
“”
“Không có con quỷ nào ăn xương của cậu đâu!”
Sao nhóc quỷ này cứ toàn nghĩ đến chuyện ăn uống thế không biết.
Cô thấy nhóc quỷ còn muốn nói tiếp thì lấy từ túi ra một cây kẹo mút nhét vào
miệng nhóc quỷ: “Đừng nói nữa”
Nhóc quỷ sững sờ vì vị ngọt, sau đó lại bắt đầu khóc ra nước mắt máu: “Chị tốt
thật, còn cho em ăn kẹo, mẹ em còn không cho em ăn nữa là!”
“Mẹ em bảo ăn nhiều sẽ bị sâu răng!”
“Chị gái thật là người đẹp tâm thiện, chỉ một cuộc điện thoại là có thể triệu tập ba
trăm con quỷ đến giúp em tìm xương”
Nhóc quỷ muốn giơ ngón cái lên cho Giang Mãn Y nhưng tiếc là không có thân
thể nên chỉ có thể ngưng tụ nước mắt máu thành một ngón cái đưa cho cô:
“Tuyệt vời quá!”
Giang Mãn Y: “…”
Sao kẹo mút mà cũng không chặn được miệng cậu ta thế này.
Đúng lúc nhóc quỷ còn muốn tiếp tục tâng bốc thì trước mặt Giang Mãn Y xuất
hiện một đám quỷ.
Đứng đầu là hai con quỷ đẹp trai lần trước, bọn họ mỗi bên kẹp một con quỷ lôi
thôi lếch thếch nói với Giang Mãn Y: “Mạnh Bà đại nhân”
“Chúng tôi đã bắt được một thủy quỷ dã sinh!”
Thủy quỷ ngơ ngác nhìn Giang Mãn Y, đám rong rêu trên đầu nó nhìn từ xa cứ
như một mái tóc dài vậy.
Giang Mãn Y cũng nhìn nó, nói sao đây.
Con quỷ này trông đặc biệt lôi thôi lếch thếch, trên người mặc một bộ quần áo
rách nát, mặt dán đầy rong rêu, đầu cũng treo đầy rong rêu.
Theo tiêu chuẩn thẩm mỹ của thủy quỷ thì chắc đây phải là một thủy quỷ chuẩn
mực rồi.
“Các người… Là ai vậy?” Thủy quỷ vẫn đang trong trạng thái ngơ ngác.
Nó đã ở sông Thanh Thủy hơn một trăm năm rồi, bao nhiêu năm qua vẫn luôn giữ
vững vị trí của mình nhưng sao tự nhiên lại xuất hiện nhiều quỷ như vậy chứ.
Còn nói nó là thủy quỷ dã sinh gì gì đó.
Quỷ còn phân ra dã sinh với nuôi trong nhà sao, cũng có phải cá đâu.
Giang Mãn Y lấy kẹo mút ra khỏi miệng: “Tình huống của ngươi gì, sao không đi
đầu thai?”
Thủy quỷ lại ngây người: “Đầu thai?”
Giang Mãn Y cũng ngây người: “Ngươi không biết đầu thai ư?”
Rốt cuộc bọn họ đang nói linh tinh cái quái gì vậy…
Cô im lặng một lát, gọi Bạch Vô Thường đến, Triệu Sinh vẫn nhanh như mọi khi.
Hắn liếc nhìn rồi nói: “Nó bị mất trí nhớ rồi”
Giang Mãn Y cắn lốp cốp hai miếng nhai nát cây kẹo mút: “Quỷ cũng sẽ mất trí
nhớ sao?”
Biểu cảm của Triệu Sinh lần này khá nghiêm túc, hắn hỏi thủy quỷ: “Ngươi đã ở
đây bao lâu rồi?”
Thủy quỷ chầm chậm chớp mắt: “Ta cũng không nhớ rõ nữa, hình như là hơn một
trăm năm rồi”
Nó hơi hoảng, nó chỉ là một thủy quỷ bình thường thôi mà sao đám quỷ này lại
nhìn nó như thể gặp phải yêu quái vậy.
“Ngươi còn nhớ tên mình là gì không?”
“Ta… Ta tên, tên, tên gì ấy nhỉ?” Thủy quỷ sờ sờ đám rong rêu trên đầu rồi ngây
người nhìn Triệu Sinh.
Triệu Sinh gật đầu: “Tôi đưa nó đi Địa Phủ một chuyến”
Chỉ cần đến Địa Phủ, thông qua Tam Sinh Thạch là có thể nhìn thấy quá khứ của
con quỷ này, sau đó là có thể sắp xếp cho nó đầu thai.
Giang Mãn Y gật đầu vì con quỷ này không kích hoạt nhiệm vụ, cô cũng lười tự
mình bận rộn.
Dù sao cô vẫn còn hai nhiệm vụ nhánh chưa hoàn thành mà!
Đợi Triệu Sinh đưa thủy quỷ đi rồi, Giang Mãn Y nhìn bộ xương của nhóc quỷ mà
thở dài.
Bộ xương này bị hầm chín rồi ném xuống sông, bên trong xương thậm chí còn
giấu mấy con cá nhỏ tôm tép.
Nhóc quỷ bên cạnh ngậm kẹo mút khóc rống lên: “Đồ ác nhân đáng chết mà!”
“Mẹ em mà nhìn thấy bộ xương này chắc khóc chết mất, huhuhu!”
Giang Mãn Y đành phải để đám quỷ giúp lấy những thứ bên trong xương ra, sau
đó lần lượt phát lương cho bọn họ.
Ba trăm con quỷ, mỗi con quỷ một trăm tệ tiền âm phủ, thế cũng là ba vạn rồi,
huống hồ còn phải trả thêm cho những con quỷ tìm thấy xương.
Dù sao thì cũng không quan trọng.
“Những khoản này ghi sổ cho cậu, nhớ sau này đi làm mà trả tôi nhé” Giang Mãn
Y lạnh lùng vô tình nói với nhóc quỷ vẫn đang khóc ra nước mắt máu.
Nhóc quỷ nghe xong, nước mắt máu tuôn thành hai chữ lớn.
Tư bản!
Lâu sau lại biến thành mấy chữ, huhuhu!
“Vậy làm phiền các ngươi lại mang bộ xương này đến đồn cảnh sát nhé” Đây là
cách mà Giang Mãn Y nghĩ ra.
Để quỷ đi đưa xương thì sẽ không liên quan gì đến cô nữa.
Quan trọng là khu vực này không có camera giám sát. Nếu có camera thì đám
người câu cá đêm cũng chẳng dám đến, dù sao sông Thanh Thủy cũng cấm
đánh bắt cá.
Ai ngờ hai con quỷ đẹp trai kia lại nói: “Mạnh Bà đại nhân, chuyện này không phải
chúng tôi không làm được mà là chính khí của đồn cảnh sát khiến chúng tôi không
vào được”
“Cô xem liệu có thể nghĩ ra cách khác không?”
Giang Mãn Y nghe xong lại thấy đau đầu, bây giờ xương thì đã tìm thấy rồi nhưng
làm thế nào để giao cho cảnh sát thì lại thành một vấn đề nan giải.
“Hay là… Báo mộng?”
33.html]
Cô nhìn nhóc quỷ vẫn đang khóc không ngừng.
“Huhuhu, chú cảnh sát cứu cháu với, cháu chết thảm quá!”
Chư Cát Trấn nhìn nhóc quỷ đang khóc lóc kinh hoàng trước mặt mà giật mình.
Nhóc quỷ này có khuôn mặt búp bê, khóc lên thì mặt xanh xám, nước mắt máu
chảy đỏ lòm.
Trông vô cùng đáng sợ!
Cũng dọa sợ chú cảnh sát luôn!
“Cháu có chuyện gì thì nói từ từ, đừng… Đừng khóc nữa” Chư Cát Trấn cố gắng
kiềm chế nỗi sợ hãi mà an ủi cậu ta.
Anh chỉ là một cảnh sát hình sự mới vào nghề, bình thường mỗi ngày xong việc là
đi ngủ, căn bản không nằm mơ bao giờ.
Sao hôm nay không chỉ nằm mơ mà còn mơ thấy quỷ.
Lại còn là một nhóc quỷ đáng sợ đến vậy!
Cương 34:
“Chú cảnh sát, cháu sợ lắm, cháu lạnh lắm ạ” Nhóc quỷ vừa khóc vừa cố gắng
nói: “Cháu bị người ta ăn thịt hết cả người, xương cốt đều bị dùng để hầm canh
rồi, huhuhu!”
Chư Cát Trấn:…
Tôi cũng lạnh lắm, cũng sợ lắm đây này!
“Thế cháu muốn sao? Cháu có biết hung thủ là ai không?” Chư Cát Trấn bình tĩnh
hỏi.
Thằng nhóc quỷ “Oa” một tiếng rồi khóc lớn hơn: “Chú cảnh sát, cháu không biết,
cháu chỉ đột nhiên tối sầm mắt lại rồi chết mất, đến lúc tỉnh lại thì cháu đã bị
hầm thành canh xương rồi!”
Chư Cát Trấn nghe xong, chỉ cảm thấy nhóc quỷ này thật đáng thương. Nhìn xem,
đến cả thân thể cũng không còn.
Chắc là bị ăn thịt rồi, chết đi cũng chỉ còn bộ dạng đó thôi.
Anh nhìn nhóc quỷ đang tuôn nước mắt máu, không kìm được có chút thương
xót: “Vậy cháu biết gì thì cứ kể hết cho chú nghe nhé”
“Chú sẽ cố gắng hết sức giúp cháu tìm ra hung thủ!”
Nhóc quỷ vui mừng, nước mắt máu cũng biến thành vòi hoa sen: “Hài cốt của
cháu là do chính cháu vớt lên, nó nằm ở dưới gốc cây… Ờ, cây táo tàu ở sông
Thanh Thủy đấy. Cháu đã đánh dấu ở đó rồi, chú phải nhanh chóng đi đào lên
cho cháu nhé! Chú cảnh sát!”
Chư Cát Trấn nghe hiểu, anh mạnh mẽ gật đầu: “Chú nhất định sẽ đưa hung thủ
ra trước pháp luật!”
“Vậy cháu tên là gì?” Anh hỏi ra điểm mấu chốt nhất.
Nhóc quỷ đang định chuồn đi thì nghe hỏi tên, cậu ta theo thói quen nói luôn:
“Không cần cảm ơn cháu, cứ gọi cháu là Lôi Phong là được rồi”
Chư Cát Trấn: ?
“Khụ khụ, ý cháu là cháu tên Đồng Chính Dương, chính là đứa trẻ mất tích ba
tháng đó, chú lên mạng tìm là thấy cháu ngay thôi”
“Chú cảnh sát, cháu hy vọng chú có thể giống như Lôi Phong, nỗ lực phấn đấu!
Học… Làm việc thật tốt, mỗi ngày một tiến bộ!”
Chư Cát Trấn im lặng một lúc, trong đầu lại hiện lên hình ảnh đứa trẻ mất tích ba
tháng kia, hình như cũng tên là Đồng Chính Dương.
Khoảng thời gian này anh vẫn luôn bận rộn tìm kiếm, không ngờ đứa bé này lại đã
chết rồi!
Trong phòng ngủ sạch sẽ ngăn nắp, Chư Cát Trấn dụi dụi mắt, khi đầu óc vẫn còn
mơ màng, anh đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát, nổi da gà.
“Quỷ!”
Anh ta mơ thấy quỷ!
Khoan đã, con quỷ đó nói mình bị người ta nấu ăn, cậu ta tên là…
“Đồng Chính Dương!”
Chư Cát Trấn liếc nhìn đồng hồ, đã gần đến giờ đi làm rồi. Anh không kịp ăn sáng,
vội vàng mặc quần áo rồi lao đến đồn cảnh sát.
Khi đến đồn cảnh sát, anh muốn xin đội trưởng cho phép đi sông Thanh Thủy
kiểm tra tình hình.
Nào ngờ đội trưởng với quầng thâm mắt lại nói: “Chư Cát Trấn, Dương Chí, Ninh
Tư, các cậu đi cùng tôi đến sông Thanh Thủy điều tra vụ án mất tích của Đồng
Chính Dương”
Chư Cát Trấn sững sờ một lúc, đợi mấy người lên xe rồi anh mới hỏi: “Đội trưởng,
sao tự nhiên lại đến sông Thanh Thủy vậy?”
Dù sao sông Thanh Thủy cách đây rất xa, hơn nữa trước đó họ cũng đã cử người
đến sông Thanh Thủy tìm kiếm rồi nhưng không có kết quả.
Khi Đồng Chính Dương mất tích, họ đã điều tra camera giám sát và phát hiện
đoạn camera cuối cùng của Đồng Chính Dương hiển thị là ơt đại lộ Thành Đông
trong nội thành.
Trên camera có thể thấy Đồng Chính Dương đang lén lút ăn snack cay và đúng
lúc đang rẽ cua thì thông tin giám sát bị mất.
Cậu ta rẽ vào một con phố, con phố đó phía trước dẫn qua một con đường nhỏ sẽ
đến lối ra đường cao tốc, đi về phía sau có thể ra phố chính và có thêm sáu lối ra
nhỏ khác.
Tổ của Chư Cát Trấn sau khi rà soát và căn cứ theo phỏng đoán của họ thì Đồng
Chính Dương có thể đã đi về phía con đường nhỏ dẫn ra lối vào đường cao tốc.
Họ nghe mẹ của Đồng Chính Dương nói rằng bà không cho phép Đồng Chính
Dương ăn những loại đồ ăn vặt này, chính vì vậy mà Đồng Chính Dương thường
tìm một nơi nào đó bên ngoài để lén lút ăn.
Mà đoạn đường nhỏ dẫn ra lối vào đường cao tốc thì vắng người, cũng không có
camera giám sát.
Nếu hung thủ hoặc nghi phạm đã đưa Đồng Chính Dương đi ở đoạn đường nhỏ
đó thì chỉ đi trăm mét về phía trước chính là vị trí lối ra đường cao tốc.
Hắn ta hoàn toàn có khả năng đỗ xe ở ven đường và đưa Đồng Chính Dương lên
xe rồi sau đó mang đi.
Thế mà hai mươi bốn tiếng sau, cảnh sát họ mới nhận được tin báo án.
Họ đã thông qua việc rà soát từng bước, phỏng vấn nhưng cuối cùng không thu
được bất kỳ kết quả nào.
Lưu lượng người qua lại con phố đó cũng không ít nhưng lại không hề có ai chú ý
đến một đứa trẻ. Chư Cát Trấn và đồng đội đã phỏng vấn rất nhiều người, cuối
cùng đều nhận được câu trả lời là không nhớ, hình như không thấy.
Dù sao thì con phố đó có rất nhiều cửa hàng bán văn phòng phẩm, nhà hàng,
quán ăn sáng, tiệm đồ chơi và nhiều loại cửa hàng khác.
Mỗi ngày có không ít thì cũng phải tám trăm người qua lại, những đứa trẻ như
Đồng Chính Dương thì lại càng nhiều.
Chư Cát Trấn vừa nghĩ vừa thở dài, không biết giấc mơ anh gặp rốt cuộc là vì quá
muốn phá vụ án này hay là do gần đây không được nghỉ ngơi đầy đủ.
Anh hồi tưởng lại nội dung trong giấc mơ, thầm nghĩ lát nữa đến sôngThanh Thủy
có thể tìm thử cây táo tàu đó.
Anh vẫn còn đang suy nghĩ thì nghe thấy đội trưởng nói: “Nói ra có thể mấy đứa
không tin nhưng tối qua tôi đã nằm mơ, trong mơ Đồng Chính Dương chỉ còn lại
mỗi cái đầu, khóc sướt mướt rồi nói mình bị người ta ăn thịt rồi, xương cốt của
cậu ta ở sông Thanh Thủy…”
“… Dưới gốc cây táo tàu?” Ninh Tư không kìm được mở miệng tiếp lời, lúc này cô
ấy chỉ cảm thấy toàn thân nổi da gà.
Đội trưởng còn chưa kịp phản ứng lại sao cô ấy biết thì lại nghe Dương Chí yếu
ớt nói: “Có phải… Còn đánh dấu nữa không ạ”
Chư Cát Trấn không nhịn được nuốt nước bọt: “Có phải là chảy nước mắt máu
không…”
Bốn người trong xe đồng loạt kinh ngạc!
Anan
“Mọi người đều mơ thấy sao?” Bốn người đồng thanh.
Dương Chí đang lái xe, thậm chí không kìm được mà dừng xe lại rồi sờ sờ những
nốt da gà trên người: “Hay là chúng ta tắt điều hòa đi, tôi thấy lạnh quá”
Đội trưởng ngồi ở ghế phụ lái lặng lẽ đưa tay tắt điều hòa rồi mở miệng nói: “Là
cảnh sát, chúng ta phải tin khoa học, tuyệt đối không được mê tín”
“Giấc mơ này…”