Trong số vài cuốn đã hoàn thành, Giang Mãn Y nhìn thoáng qua vẫn còn chút ấn
tượng, hình như là những tiểu thuyết mà họ đã từng đăng trên Âm giới trước đây
được chuyển sang.
Giang Mãn Y xem qua loa, cảm thấy không có vấn đề gì. Âm giới toàn nhân tài,
Bạch Vô Thường đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, có thể nói trang web tiểu thuyết này
hiện tại không thiếu gì cả.
Điều duy nhất còn thiếu chính là độc giả.
Nhưng vấn đề không lớn, cùng lắm thì cô nghĩ cách làm chút quảng cáo thôi!
Giang Mãn Y trả lời Lăng Thính Lan, dặn cô ấy và Bạch Vô Thường tiến hành
bước tiếp theo, còn cô thì nhìn thị trấn nhỏ vừa cũ kỹ lại dường như đang trong
quá trình phát triển này.
Thị trấn mang lại cho cô cảm giác như những năm đầu 2000, dù trên đường phố
cũng có taxi nhưng các ngôi nhà xung quanh đều mang một vẻ cũ kỹ và cả mạng
lưới dây điện, dây cáp chằng chịt, lộn xộn trên không.
Trên đường phố thị trấn, người qua lại chủ yếu là những người trung niên và lớn
tuổi, dường như rất ít người trẻ.
Điều này cũng khiến thị trấn có một cảm giác chậm rãi, yên bình.
“Chị ơi, em muốn ăn cái món thơm thơm kia!” Giọng nói ong ong của đầu quỷ
vang lên từ cốp xe.
Sắc mặt Giang Mãn Y đen sầm: “Cậu ở trong cốp xe mà vẫn còn nghĩ đến chuyện
ăn! Có hai bát canh Mạnh Bà đây, cậu có uống không hả?”
Lạ thật, sao cô càng ngày càng giống mẹ cậu ta vậy.
Đầu quỷ trong cốp xe tối om vô cùng phấn khích: “Em thật sự có thể uống canh
Mạnh Bà sao?”
Anan
“Thứ canh mà mọi con quỷ đều uống, chắc chắn rất ngon!”
Giang Mãn Y: ..
Hôm nay tôi sẽ biến cậu thành canh Mạnh Bà!
Giang Mãn Y không thèm để ý đến đầu quỷ nữa. Cô dựng xe đạp điện vào lề
đường, sau đó bắt đầu đi bộ về phía đích.
Mũi tên liên tục nhắc nhở cô, Giang Mãn Y đi theo mũi tên và dừng lại trước cổng
một ngôi trường.
Người bảo vệ cổng nhìn cô một cái, Giang Mãn Y nhìn theo mũi tên và thầm nghĩ
chắc chắn mình không vào được.
Dù sao thì cổng chính cũng đã đóng rồi mà!
“Trường tiểu học Thí Nghiệm” Giang Mãn Y lẩm bẩm, nghĩ bụng với tuổi của Hứa
Vân bây giờ thì đúng là đang học tiểu học.
Thế nhưng cô đã tìm được trường của Hứa Vân rồi, sau đó thì phải làm sao đây?
Hứa Vân bị bắt cóc khi mới hai tuổi, đang ở độ tuổi chưa biết ghi nhớ mọi chuyện,
cô trực tiếp tìm Hứa Vân e rằng cũng không có tác dụng nên vẫn phải tìm bố mẹ
nuôi hiện tại của Hứa Vân.
Giang Mãn Y suy nghĩ một lúc rồi nhìn vào những lá bùa trong cửa hàng. Cô nhớ
có một lá bùa nói thật ở trong đó.
Cô bấm vào xem thử.
[Bùa Nói Thật: Có thể khiến người khác không kìm được mà nói ra sự thật]
[Giá bán: 1000 tệ]
Mặc dù số tiền thưởng nhiệm vụ cô kiếm được dạo gần đây cộng lại cũng đã hơn
hai vạn tệ rồi nhưng cô vẫn thấy rất xót tiền, biết làm sao đây!
39.html]
“Chú ơi, cháu muốn hỏi là họ tan học lúc mấy giờ ạ?” Giang Mãn Y đi đến phòng
bảo vệ, hỏi chú đang lướt video ngắn ở bên trong.
Chú có vẻ hơi nặng tai nên dừng video lại rồi hỏi: “Cháu nói gì cơ?”
Giang Mãn Y lặp lại một lần nữa, chú mới trả lời: “Bốn giờ rưỡi chiều cháu ơi!”
Sau khi nhận được câu trả lời, Giang Mãn Y nhìn điện thoại, bây giờ mới một giờ
chiều.
Còn ba tiếng rưỡi nữa.
Mặc kệ, cứ nằm im đã!
Dù sao cũng đã tìm được trường của Hứa Vân rồi, đợi tan học cô đi theo tìm địa
chỉ nhà sẽ càng đơn giản hơn.
Giang Mãn Y tìm chiếc xe điện nhỏ của mình, định tìm một chỗ ăn uống và nghỉ
ngơi một lát.
Kể từ khi có bảng điều khiển, sao cô lại cảm thấy mình mệt mỏi mỗi ngày thế này.
Nhưng cũng kiếm được không ít tiền lẻ rồi, bên cảnh sát vẫn còn hai triệu sáu
trăm ngàn tiền thưởng chưa trả cho cô.
Rất nhanh thôi, cô sẽ trở thành phú bà.
Tuyệt vời!
[Ăn thịt người? Rốt cuộc là sự méo mó của nhân tính hay sự suy đồi đạo đức.
Gần đây, tại thành phố Mông Lâm đã phát hiện một vụ án giếc người ăn thịt…]
Tốc độ lan truyền của tin tức vẫn nhanh như mọi khi. Sau khi cảnh sát bắt giữ
Lưu Hiền và vợ ông ta vào tối qua, dựa trên phân tích tại hiện trường, cũng như
các đoạn ghi âm cuộc gọi và lời khai thẩm vấn thì xác nhận đó chính là các phần
thi thể còn sót lại của Đồng Chính Dương, đứa trẻ đã mất tích ba tháng trước.
Cảnh sát công bố thông tin, phóng viên đến phỏng vấn, rất nhanh vụ án này đã
leo lên top 1 hot search.
“Chết tiệt, lúc xem tin này tôi đang ăn trưa, suýt nữa thì nôn”
“Ai thảm hơn tôi không, mấy hôm trước tôi còn ăn bánh bao của tiệm này, ọe”
“Virus prion đó! Cứu tôi với! Đã năm 2023 rồi mà sao vẫn có loại người này,
không, loại ác quỷ này”
“Trời ơi, đứa bé đó mới tám tuổi, sao bọn họ có thể ra tay được chứ!”
“Bọn họ còn rất tàn nhẫn với con gái ruột của mình, giếc bạn học của con gái rồi
chế biến thịt thành thức ăn cho con gái ăn, lấy danh nghĩa là để con gái cũng trở
nên thông minh nhưng thực ra nội tâm đã biến thái rồi! Bọn họ căn bản không yêu
con gái của mình, chỉ yêu việc học!”
“Trời ơi! Bạn thân tôi mấy hôm trước còn ăn bánh bao ở đó, nói là đặc biệt ngon,
á á á á á á, bạn thân tôi bây giờ sắp phát điên rồi”
“Cảm giác bố mẹ của đứa bé này mới là người không thể chấp nhận nổi nhất, con
trai mình bị sát hại dã man, còn bị ăn thịt… Nếu là tôi thì tôi sẽ phát điên mất!”
“Đề nghị tử hình! Nhất định phải cho bọn chúng chết! Loại súc vật này không
nên sống!”
“Kẻ giếc người lại ngang ngược như vậy sao? Gọi điện cho cảnh sát nói với họ
là họ sẽ tiếp tục giếc người?”
“Kẻ sát nhân chắc chắn có tâm lý biến thái, thường bắt đầu từ việc ngược đãi
động vật, đề nghị lập pháp cho việc ngược đãi động vật!”
“Trời đất ơi, cô bé này cũng quá thảm rồi, bố mẹ đều là kẻ điên, cô bé chắc đến
bây giờ còn không biết bạn học mất tích của mình thực ra đã vào bụng mình
rồi…”
“Cứu tôi với, thật sự là biến thái tâm lý rồi, đã không phải là người nữa rồi, ăn thịt
người học giỏi thì con mình sẽ học giỏi, đây là đạo lý quái quỷ gì vậy!”
“Trời ơi, hy vọng đứa trẻ được hạnh phúc và bình an trên thiên đường (thắp
nến)”